Chương 10: Phiên ngoại Giang Tùy 3 (BE)

Điều mà Chu Tinh không biết là Giang Tùy đã đệ đơn yêu cầu ly hôn lên tổ chức.
Vào một buổi chiều đầy nắng, Giang Tùy đã gặp được một vị khách đặc biệt, anh nheo mắt nhìn bầu trời xanh và đi theo ông ấy vào một căn phòng nhỏ.
Lý Triệu Minh là cấp trên của Giang Tùy và cũng là thầy của anh.
“Một băng đảng ma túy khác đã xuất hiện ở biên giới Vân Nam, nó thậm chí còn mạnh hơn cả Ưng lão đại trước đây. Hai người của chúng ta đã được bí mật cài vào bên trong. Giang Tùy, con là một hạt giống tốt, trong vài chục năm qua, đất nước cũng đã đào tạo ra không ít người nhưng hiếm có ai xuất sắc giống như con. Chúng ta không có lý do gì để lùi bước, người lãnh đạo ở phía trên cũng có ý như vậy”.
Lý Triệu Minh vén mái tóc đã ngả màu nhìn anh: “Nếu con không tiếp nhận được, ta sẽ báo lại cấp trên, lần này không vội?”.
Giang Tùy: “Con đi”.
Lý Triệu Minh không cách nào thuyết phục anh, đối với những người như bọn họ mà nói, chỉ cần không c.h.ế.t thì con đường này sẽ không có điểm dừng.
“Được, con chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta liền xuất phát”.
Giang Tùy lấy tờ đơn ly hôn ra và nhờ ông ấy phê duyệt giúp.
“Con, con còn nhớ sao?”.
Giang Tùy lắc đầu, anh không nhớ rõ.
“Này, con, Chu Tinh… “, Lý Triệu Minh nghĩ đến cô gái đến cục cảnh sát với một bức ảnh để tìm ông ấy, nhưng ông ấy đã che giấu, lương tâm lúc đó nói Chu Tinh không sai.
Khi đó, đơn vị chỉ cử cô ta đến chăm sóc cho tình trạng của Giang Tùy, vì vậy ông ấy không bao giờ tưởng tượng được rằng hai người họ sẽ làm nên chuyện.
Vào thời điểm đó, không ai biết rằng Giang Tùy có người nhà, và họ đều rất vui khi thấy chuyện này. Làm sao có thể muốn làm một điều bị thiên lôi dòm ngó như vậy.
“Chuyện này ta giúp con làm thỏa đáng, lần này con trở về, cho dù lại mất trí nhớ, ta cũng sẽ trói con đi gặp cô ấy”.
Giang Tùy nở một nụ cười hiếm hoi và “vâng” một tiếng.
Sau ba ngày, anh muốn gặp cô một lần để nói tạm biệt, dù là đứng từ xa.
Cô ấy không ở Bắc Thành, Giang Tùy đã đáp máy bay đến thành phố của cô ấy.
Cô ấy trông gầy hơn, và ngồi ngây ngốc một mình rất lâu trên ghế đá công viên, trên tay cầm một túi thức ăn cho mèo, vài con mèo chạy vòng quanh chân cô ấy.
Giang Tùy đi theo cô cả ngày, khi cô đi ăn, anh nhìn cô từ xa, khi cô đi siêu thị, anh cũng đi theo cô từ xa, cuối cùng, cô vào nhà, Giang Tùy rốt cuộc cũng không nhìn thấy nữa.
Lý Triệu Minh hành động rất nhanh, sau khi Chu Tinh nhận được thỏa thuận ly hôn, cô ta nhận ra rằng Giang Tùy sẽ không còn liên quan gì đến cô ta nữa, tinh thần cô ta hoảng loạn, kê nhầm thuốc cho bệnh nhân tại nơi làm việc, suýt chút nữa đã g.i.ế.t c.h.ế.t người vì vậy bị bệnh viện sa thải.
Sau cú sốc đó, tinh thần của cô ta ngày càng trở nên bất thường, người ta nói rằng cô ta có chút điên rồ, và thậm chí không quan tâm đến con cái của mình.
Giang Tùy mặc dù mất trí nhớ, nhưng anh ấy vẫn như cá gặp nước bước vào nhiệm vụ một lần nữa, những hành vi đó đã khắc sâu vào gen của anh ấy.
Thủ lĩnh ma túy mới tên là Lang Sinh, vừa đa nghi vừa kín đáo, Giang Tùy suýt nữa bị gãy chân trước khi vào bên trong, sau đó trở thành tâm phúc của Lang Sinh chỉ trong vài tháng nhờ vào thông tin từ hai bên.
Mọi chuyện đều thuận lợi, thậm chí anh còn lén lút chạy về nhìn cô, anh luôn muốn bắt đầu lại từ đầu, nếu có thể theo đuổi cô một lần, vậy anh sẽ lại cố gắng để theo đuổi được cô lần thứ hai.
Khi nhìn thấy cô thì cả đời này anh không có cách nào đem cô tặng cho người khác được.
Nhưng vận may chính là như vậy, lần đầu tiên có được chưa chắc lần thứ hai lại sẽ có.
Mãi đến trước khi thu lưới một khắc, Lang Sinh không biết từ đâu biết được anh là nội ứng, cảnh sát còn chưa kịp tới, bọn họ đã mang theo người bắt anh.
“Không phải là không sợ chết sao? Chết tiệt, cuộc đời lão tử hận nhất là các ngươi, đánh cho tao!”.
Lang Sinh không vội để anh c.h.ế.t, trước tiên đánh gãy xương cốt, sau đó đưa một lượng vừa đủ ma túy từ tứ chi đi vào trong cơ thể anh, một lượng lớn ma túy khác nhét vào miệng anh.
Giang Tùy cuộn tròn người trên mặt đất, cơn đau từ xương cốt lan ra, và khi ý thức dần mất đi, anh chỉ đột nhiên cảm thấy rất hối hận, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Duyệt Tâm nữa, Thẩm Duyệt Tâm của anh nhất định, nhất định phải hạnh phúc đến già mới được, cho dù là với người khác cũng chẳng sao.
Lang Sinh lấy một đoạn ống thép và đập vào người đàn ông đẫm m.á.u đang nằm hấp hối trên mặt đất, vừa vặn đánh trúng đầu Giang Tùy.
Một khắc kia, giống như ánh sáng mặt trời phá vỡ làn sương mù dày đặc, ý thức của Giang Tùy rõ ràng chưa từng có, và anh nhìn thấy Thẩm Duyệt Tâm, chính xác là cô gái bé nhỏ ấy trong ký ức của mình.
Phải… đó là Duyệt Tâm của anh, Giang Tùy trong sạch và Duyệt Tâm xinh đẹp mãi mãi, trong phần kí ức này rốt cuộc cũng không có ai khác ngoài hai người bọn họ.
Giang Tùy nằm trên mặt đất, nhìn thẳng vào bầu trời đêm đen kịt, phảng phất trông thấy cô đang mỉm cười nhìn anh, và anh cũng cười theo như thế.
May mắn thay ở thời khắc em trở lại trong ký ức của anh thì anh vẫn còn nhớ rõ mọi thứ về em./.