Chương 4

7.
Anh ấy mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, khác với phong cách trước đây của anh ấy.
Giang Tùy thích mặc quần áo tối màu, thể chất của anh ấy rất tốt, vào mùa đông chỉ mặc duy nhất một chiếc áo khoác cùng với áo cộc tay bên trong.
Anh gọi tôi lại, mỉm cười làm đôi mắt sáng lên, ánh mắt chỉ chứa duy nhất một mình tôi dường như đã quay trở lại.
Tôi có chút ngẩn ngơ, suýt nữa lại rơi nước mắt.
Tôi rúc cằm vào chiếc khăn quàng cổ, cố sức bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”.
Giang Tùy nhìn tôi rất lâu với một sự bi thương hiện rõ trong ánh mắt của anh, sau đó hỏi tôi: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”.
Đã gặp nhau ở đâu, chúng ta đã từng gặp nhau rất nhiều lần, anh đang muốn hỏi lần gặp nào đây?
Về cơ bản, tôi đã xác nhận rằng anh ấy là Giang Tùy, người không biết vì lý do gì mà mất trí nhớ, yêu một người khác, sau lại cưới vợ sinh con.
Tôi thậm chí có thể nói toàn bộ sự thật ngay bây giờ.
Nếu anh ấy không tin, tôi vẫn còn một đống ảnh, một đống thư tình anh ấy viết cho tôi, tôi thậm chí có thể mang anh ấy đi xét nghiệm ADN.
Khi Giang Tùy còn ở học viện cảnh sát, không biết xem ở đâu trên mạng, anh ấy đã mua một chiếc vòng tay, khăng khăng đem tóc của cả hai đứa bện lại với nhau rồi để vào trong chiếc vòng, lúc đó anh đã nhổ rất nhiều tóc của mình.
Chiếc vòng tay đó đến giờ vẫn còn trong ngăn kéo của tôi.
Nhưng liệu nói với anh ấy thì mọi chuyện sẽ trở lại như ban đầu sao?
Nhìn anh ấy đau đớn, tuyệt vọng, nửa đời sau đều ngập tràn thống khổ, đây là điều cô muốn thấy sao?
Giang Tùy không sai, anh ấy chẳng qua chỉ là quên mất tôi mà thôi, lỗi lầm này không đáng phải c.h.ế.t đâu chứ.
Nếu được phép lựa chọn, tôi tin chắc rằng Giang Tùy thà c.h.ế.t cũng sẽ không quên tôi.
Vậy thì làm sao tôi phải nhẫn tâm phá vỡ hoàn cảnh hiện tại của anh ấy, khiến quãng đời còn lại của anh ấy không được bình an.
Giang Tùy là một người chính trực, anh ấy chỉ là quên đi Thẩm Duyệt Tâm mà thôi, thật sự tội không đáng phải c.h.ế.t.
Tôi tự an ủi chính mình, nhưng trái tim lại cứ như đang lăn qua lộn lại trong dầu nóng, lại như sắp nổ tung.
Tôi nghe thấy chính mình gằn từng tiếng một: “Không biết, làm sao biết được, tôi chỉ là từng phỏng vấn anh mà thôi, nếu anh có thắc mắc gì với cuộc phỏng vấn, anh có thể gọi điện đến đài truyền hình Bắc Thành, sẽ có người trả lời anh”.
Tôi gằn từng câu từng chữ hòng cắt đứt toàn bộ những gì liên quan giữa chúng tôi: “Nếu không có chuyện gì, tôi xin phép đi trước, bạn trai tôi vẫn đang đợi tôi”.
Tôi cố lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn anh lần cuối, chỉ thấy anh ấy đang thẫn thờ nhìn tôi.
Lúc đó trên mặt anh lộ rõ vẻ đau đớn, sau anh lại giơ tay cố hết sức mà tự đánh vào đầu mình, miệng lẩm bẩm hai chữ “bạn trai”.
Trong thâm tâm tôi biết rằng anh ấy đã mất trí nhớ.
Tôi đỡ anh ấy ngồi xuống ghế và hỏi: “Thuốc của anh đâu?”.
Anh không trả lời tôi, gân xanh trên mặt nổi lên, anh dùng sức nắm lấy cổ tay tôi, mê sảng lặp lại: “Chờ anh, chờ anh trở về, anh, anh sẽ trở về”.
Sau khi nghe rõ những lời anh nói, nước mắt tôi từng giọt rơi xuống mu bàn tay anh như những hạt châu.
Giang Tùy, anh đã trở về rồi, nhưng chúng tôi chẳng thể quay lại với nhau nữa rồi.
Tôi không biết làm thế nào anh ấy đến được đây, và biết cả địa chỉ của tôi.
Tôi không có ý định dây dưa với gia đình hiện tại của anh ấy.
Chỉ là không đợi tôi gọi người, vợ… của Giang Tùy đã đến trước.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi lúc rời đi khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ cắp.
Tôi rõ ràng không phải, nhưng thực tế cho tôi biết chính là tôi.
8.
Về đến nhà, tôi bước vào phòng, từng ngóc ngách trong phòng này đều chứa đồ của Giang Tùy.
Tôi lấy một cái thùng và đặt mọi thứ có liên quan đến Giang Tùy bỏ vào đó.
Giữa hai chúng tôi, Giang Tùy là người thích làm những thứ nhỏ nhặt, như đan vòng tay, khăn quàng cổ và in ảnh lên cốc.
Khi anh được nghỉ phép, anh ấy thường thích vùi đầu vào vòng tay tôi.
Người đàn ông cao một mét tám vô cùng ủy khuất, nói rằng bạn cùng phòng của anh ấy cười nhạo anh, thân là một người đàn ông cao lớn ở học viện cảnh sát lại mỗi ngày đan khăn quàng cổ cho bạn gái.
Tôi khi đó còn muốn dỗ dành anh ấy, nhưng Giang Tùy đã ngẩng đầu lên trước.
Anh dùng sức hôn một cái chụt lên mặt tôi, đắc ý nói: “Anh đã mắng lại luôn rồi, anh mắng các cậu ấy là một đám cẩu độc thân, nho không ăn được lại bảo nho chua”.
Tôi lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp, nó là một vật phẩm hàng hiệu.
Tiền lương của Giang Tùy lúc đầu không cao, anh ấy phải mất ba tháng để tiết kiệm đủ tiền cho chiếc vòng cổ này.
Gia cảnh của gia đình tôi cũng thuộc loại trung bình, và đó là lần đầu tiên tôi nhận được một chiếc vòng cổ đắt tiền như vậy.
Lúc đó tôi có chút tức giận, tức giận rằng anh ấy không nên mua một chiếc vòng cổ đắt tiền như thế.
Mặc kệ tôi đang giận dỗi, anh ấy vẫn cương quyết đeo lên cổ cho tôi.
Sau đó anh ôm tôi vào lòng, hôn dày đặc dọc theo cổ tôi, ghé vào tai tôi nói: “Chỉ là một chiếc vòng cổ thôi, sau này anh sẽ tặng em nhiều thứ hơn nữa, anh sẽ cố gắng hết sức để em có một cuộc sống thật tốt”.
Những bức thư tình mà Giang Tùy viết cho tôi chất thành đống cao bằng nửa cái bàn.
Tôi không biết tại sao anh ấy thích viết nhiều như vậy.
Mở một bức thư, nét chữ của Giang Tùy cũng giống như con người anh ấy, trong sự cuồng dã có kiên định, dứt khoát.
Trên đó chỉ có một dòng chữ: [Hôm nay tôi đã chọc giận Thẩm Duyệt Tâm, cho nên tôi sẽ tặng Thẩm Duyệt Tâm một tờ ghi chú độc nhất này, Thẩm Duyệt Tâm một khi sở hữu được bức thư có chữ viết tay của bổn đại gia thì có thể tùy ý yêu cầu bất cứ thứ gì].
Ngoài ra còn có một dấu vân tay màu đen được ấn trên đó một cách dứt khoát.
Nước mắt tôi rơi xuống dấu vân tay kia, vết mực rất nhanh đã loang ra rồi dần nhòe đi, dấu vân tay rốt cuộc cũng không thể trở lại hình dạng như ban đầu được nữa.
Chu Tinh không ngờ rằng điều đầu tiên mà Dương Tự Sinh làm khi tỉnh dậy là yêu cầu cô ta ly hôn.
“Anh nói cái gì?”. Chu Tinh không thể tin hỏi: “Ly hôn? Vì cái gì, anh phải cho em một lý do thỏa đáng”.
Lý do quá khó giải thích, Dương Tự Sinh trầm mặc không nói được lời nào.
Anh ấy nên nói như thế nào đây, anh ấy đã yêu người khác với tư cách là một người đàn ông đã có gia đình.
Về mặt đạo đức, anh ấy không thể vượt quá giới hạn, không thể có lỗi với Chu Tinh.
Nhưng cũng khó để giải thích rằng mình sẽ yêu một cô gái chỉ mới gặp ba lần, chỉ mới nói đôi ba câu, đó là một loại cảm giác mà anh chưa từng trải qua ở Chu Tinh.
Anh không biết tên của cô ấy, thậm chí cô ấy bao nhiêu tuổi, có gia đình hay không, mọi thứ về cô ấy anh đều không biết một chút gì cả.
Nhưng anh cứ bất giác mà muốn đến gần cô hơn, đến gần một chút, lại một chút nữa.
Anh muốn nhìn thấy cô ấy cười, vừa nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy rất vui.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, anh không thể nói rõ lý do, chỉ có thể giải thích rằng chính mình đang đứng núi này trông núi nọ.
Nhưng anh hiểu rằng, điều này với Chu Tinh là không công bằng, cho nên anh không muốn làm tổn thương cô ta thêm nữa.
Ngày đó sau khi anh tỉnh dậy, Chu Tinh là người đầu tiên anh nhìn thấy.
Tất cả thông tin của anh đều do cô ta đưa ra, không phải anh chưa từng nghi ngờ lời nói của cô ta.
Nhưng tất cả đều khớp với những hình ảnh mơ hồ trong đầu anh.
Chứng mất trí nhớ ban đầu của anh không phải là không nhớ gì cả, mà là anh không thể nhớ rõ những người và khuôn mặt cụ thể.
Chu Tinh là người đã lấp đầy từng chút những khoảng trống trong tâm trí anh, đem những ký ức vụn nát của anh chắp nối lại nguyên vẹn.
Mà trong trí nhớ nguyên vẹn này không hề có một chút gì của cô gái kia, chỉ có Chu Tinh cùng hai mươi năm qua của anh.
Thấy anh im lặng, Chu Tinh ném lại một câu: “Ly hôn là không thể được, anh không nghĩ cho Tình Tình sao, con bé sẽ rất buồn và tổn thương đó”.