Giang Tùy đã đoán trước được sự từ chối quyết liệt của Chu Tinh, trước khi rời đi, Giang Tùy liếc mắt nhìn Chu Tinh.
Ánh mắt đó ẩn chứa sự lạnh lẽo vô tận, tựa như đem cô ta đóng đinh trên cột mà sỉ nhục.
Ngày hôm sau, Giang Tùy đột nhiên nhìn thấy một tin tức về những kẻ buôn bán ma túy. Dưới sự thuyết phục của Chu Tinh, anh ấy đã ít tiếp xúc với tin tức này trong vài năm qua, khi anh ấy nhìn thấy tin tức này, m.á.u huyết toàn thân tựa hồ như đều sôi trào.
Anh mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang thoát ra khỏi vỏ.
Giang Tùy không phải đợi lâu khi một người đàn ông trung niên tìm tới chỗ của anh.
Ông ta tự giới thiệu mình là Lý Triệu Minh, là sư phụ của anh.
“Lang Sinh…”, Giang Tùy nhớ kỹ tên này, một băng đảng ma túy mới ở biên giới Vân Nam đã tiếp quản tài nguyên của Ưng lão đại và tung hoành ở khắp vùng biên giới.
“Chúng ta đã có hai người anh em ở trong đó, tiểu Giang, nếu không phải không còn cách nào khác, lãnh đạo cũng sẽ không cho phép ta tới tìm con, nhưng nếu có bất kỳ cách nào khác thì ta cũng sẽ không để con ra ngoài trong tình trạng như thế này. Chúng ta đã đi trên con đường này, miễn là còn sống thì sẽ không có điểm kết thúc”.
Giang Tùy lật xem tài liệu trong tay, bộ dáng kiên cường, hoang dã kia hệt như năm năm trước, Lý Triệu Minh chính là thích điểm này của anh ấy, tài năng lẫn dáng vẻ đều thích hợp.
“Con đi”.
“Được, con chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta xuất phát”.
Giang Tùy lấy ra một tài liệu khác: Đơn ly hôn.
“Xin thầy hãy giúp con phê chuẩn việc này, điều gì con cũng không cần, chỉ muốn ly hôn ngay thôi”.
Lý Triệu Minh biết chuyện này không hợp đạo lí, cũng vì để anh yên tâm, không nói hai lời liền nhận lấy.
“Con yên tâm, lần này trở về, nếu như con không nhớ ra cô ấy, ta liền trói con cùng cô gái ấy, nếu con không nhận ra được, ta sẽ đánh cho tới khi con nhận ra thì thôi, hoàn toàn sẽ không phạm sai lầm nữa”.
Giang Tùy không trả lời, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh lấy ra một tờ giấy, viết trên đó một lúc rồi đẩy nó cho ông ấy.
“Thầy ký ở trước con ký sau, như vậy an toàn hơn”.
“…”
Lý Triệu Minh rất nghiêm túc ký tên, đưa mảnh giấy tới trước mặt Giang Tùy.
Tốc độ của Lý Triệu Minh rất nhanh, khi Chu Tinh nhận được đơn ly hôn, cô ta đọc xong liền ngã quỵ xuống.
Cô ta xé nát thỏa thuận ly hôn và ầm ĩ đòi gặp Giang Tùy, nhưng lúc đó hành tung của Giang Tùy đang được giữ bí mật.
Chu Tinh bắt đầu suốt ngày ngẩn ngơ, thậm chí còn kê nhầm thuốc cho bệnh nhân suýt chút nữa đã hại người, chuyện xảy ra quá ồn ào nên bệnh viện đã sa thải cô ta.
Tinh thần cô ta ngày càng trở nên bất thường, suốt ngày cứ điên điên khùng khùng, ngay cả con gái cũng không quan tâm.
Ba ngày sau, Giang Tùy vẫn muốn gặp cô.
Cô ấy không ở Bắc Thành, Giang Tùy đáp máy bay đến thành phố của cô ấy.
Cô ấy trông gầy hơn, đang ngồi một mình ngây ngốc rất lâu trên ghế đá công viên, trên tay cầm một túi thức ăn cho mèo, vài con mèo chạy vòng quanh chân cô ấy.
Giang Tùy đi theo cô cả ngày, tự cho là mình đã ẩn náu kĩ, nhưng khi anh quay đi lại bị cô gọi lại.
“Anh khỏi bệnh rồi chứ?”.
Như thể từ bỏ tất cả, anh bước nhanh đến bên cô, kiên định nhìn cô chằm chằm: “Anh khỏe rồi”.
Thẩm Duyệt Tâm đang đeo một chiếc khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt mà nhìn anh.
“Anh không phải lại có nhiệm vụ à?”.
Trước đây mỗi lần anh chuẩn bị đi làm nhiệm vụ đều có biểu hiện như thế, nhiều năm như vậy vẫn không có chút thay đổi nào.
Giữa họ luôn có một khoảng cách không thể vượt qua, Thẩm Duyệt Tâm chỉ nhẹ nhàng nói: Nhớ bảo trọng!
Thấy cô sắp rời đi, Giang Tùy nắm lấy cánh tay cô, muốn hỏi cô: “Lần này, em còn đợi anh quay lại không?”. Nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định sau khi trở về sẽ hỏi cô một lần nữa.
Giang Tùy được sinh ra để làm điều này, ngay cả khi anh quên một số thứ, nhưng giống như cá gặp nước, một số thứ được khắc vào trong gen của anh, chỉ trong vài tháng, anh đã đột nhập thành công vào băng nhóm Lang Sinh, dựa vào khoảng cách thông tin giữa hai bên, từng bước một trở thành thân tín của Lang Sinh.
Lúc này, họ buôn được một lô hàng lớn nên đang ăn mừng bên trong, Giang Tùy không thích náo nhiệt nên đi ra ngoài.
Anh châm một điếu thuốc, đặt cánh tay lên lan can, gân xanh hơi giãn ra, mùa hè ở Vân Nam bầu trời đầy sao thật đẹp, anh đột nhiên muốn biết Thẩm Duyệt Tâm hiện đang làm gì.
Anh lấy điện thoại ra, quẹt vài cái, anh không có số điện thoại của cô, cũng không nhớ ra.
Sự kiện mà Giang Tùy thực sự lấy được tín nhiệm của Lang Sinh là đỡ thay hắn ta một gậy, vừa vặn đánh thẳng vào đầu anh.
Anh bị tai nạn xe hơi trong nhiệm vụ trước, khiến trí nhớ của anh mơ hồ không rõ, thay Lang Sinh đỡ một gậy này đã vô tình đánh bật một số ký ức của anh.
Đầu quấn băng gạc trắng, Giang Tùy thẫn thờ ngồi trên giường bệnh, cầm điện thoại di động lên, thuần thục mà ấn vào một dãy số quen thuộc.
“Xin chào, ai vậy ạ?”, ngay khi cuộc gọi được kết nối, Giang Tùy cắn răng cố gắng kìm nén giọng nói của mình, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Giang Tùy cảm thấy trái tim mình sắp bị xé thành từng mảnh nhỏ, anh nhớ lại cách hai người gặp lại nhau, hận không thể tự g.i.ế.t chính mình.
Đó là Thẩm Duyệt Tâm, là cô gái anh đã thực sự yêu hơn mười mấy năm, làm sao anh có thể quên cô ấy, Giang Tùy cho dù có c.h.ế.t cũng không thể quên Thẩm Duyệt Tâm được.
Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất thuận lợi, Giang Tùy chịu đựng hai tháng hận không thể bay đến bên cạnh cô.
Vào đêm khi nhiệm vụ kết thúc, anh đến thẳng chỗ ở của cô mà không kịp thay quần áo.
Đã hai giờ sáng, anh không nỡ đánh thức cô nên cả người lấm lem ngồi trước cửa nhà cô, đợi đến sáng khi cô mở cửa sẽ liền nhìn thấy anh đầu tiên.
Lần này, khi anh mở mắt ra liền nhìn thấy Thẩm Duyệt Tâm đầu tiên và không có một ai khác.