Bảy người này chính là đám ngang ngược, thấy người phe mình chịu thiệt, bảy người ỷ vào tu vi cao thì không quan tâm đến tôn nghiêm của trưởng giả mà tới đây khiêu khích.
Hiện tại một người bị cắt mất tai, đương nhiên cũng không chịu bỏ qua, rõ ràng đã ký khế ước còn la hét bắt Cố Kinh Mặc cũng phải tự cắt một tai, bằng không thì bọn chúng tuyệt đối sẽ không để yên.
Về sau thậm chí ngay cả một tai cũng không thỏa mãn, nhất định phải bắt Cố Kinh Mặc tự vẫn tạ tội.
Cố Kinh Mặc chẳng hề để ý, dang tay thản nhiên nói: “Vậy các ngươi đến cắt đi, ta đứng ở đây chờ.”
Những người kia ngập lửa giận lại không biết nên tiến hay lùi.
Nếu thật sự đi qua sẽ làm nam tử dùng chuỳ kia bị tâm ma quấn thân, nổ tan xác mà chết.
Nhưng cứ thế mà đi, bọn họ lại không cam lòng.
Vào lúc này, từ trong không khí truyền đến tiếng của một lão giả cao tuổi: “Đủ rồi, trở về.”
Bảy người này cuối cùng thỏa hiệp, đỡ nam tử bị thương kia rời đi, tiến vào bên trong sương mù thì biến mất.
Mộc Ngạn trợn mắt há hốc mồm xem hết toàn bộ quá trình, ngạc nhiên hỏi Cố Kinh Mặc: “Ngươi làm cách nào vậy?”
Cố Kinh Mặc cười nói: “Do ta lợi hại đó!”
Mộc Ngạn còn muốn hỏi thì nghe thấy Huyền Tụng giải thích: “Dự đoán.”
Mộc Ngạn còn muốn tiếp tục truy vấn, thì Vũ Kỳ Sâm thay Huyền Tụng bổ sung: “Khả năng dự đoán vô cùng mạnh mẽ, chính là trong quá trình đấu pháp có thể dự đoán trước nếu như mình dùng chiêu thức này, đối phương sẽ chống đỡ thế nào, dự đoán trước chiêu thức của đối phương, từ đó bổ sung sát chiêu, đánh liên tục để đối phương không thể phán kháng được.
Còn có, còn có thể dự đoán trước đối phương sẽ tấn công mình như thế nào, dùng chiêu thức gì, từ đó né tránh đòn tấn công của đối phương.
Cần phải tích lũy rất nhiều kinh nghiệm thực chiến mới có thể rèn ra được dạng năng lực dự đoán này.
Thể thuật không giống với các hình thức đấu pháp khác, chủ yếu là dùng kỹ xảo và sức mạnh, linh lực dùng để bổ trợ, cho nên nàng vận dụng một chút linh lực, cũng chính là pháp thuật hệ hoả để làm ảnh hưởng tầm mắt đối phương, đồng thời còn dùng năng lực dự đoán liền có thể vượt cấp mà khiêu chiến thắng lợi.”
“Người có giọng nói có vẻ lớn tuổi kia là thủ lĩnh của bọn chúng sao?”
Điểm ấy Cố Kinh Mặc không biết, nghi hoặc lắc đầu: “Không biết, cũng thật lạ.”
Tu Chân giới đều biết, tuổi tác tu giả không thể thông qua vẻ bề ngoài để phán đoán.
Nếu như lúc mười mấy tuổi đã tấn thăng từ Luyện Khí lên Trúc Cơ, tướng mạo cũng sẽ duy trì như lúc mười mấy tuổi, ngoài ra còn có thể sống hơn hai trăm năm.
Nhưng nếu là bảy tám chục tuổi mới tấn thăng Trúc Cơ, tuổi thọ đúng là tăng lên, nhưng bộ dạng già nua thì vẫn không đổi.
Tu giả có vi cực cao, tướng mạo lại trẻ tuổi thì chỉ cần nhìn một cái là thấy tư chất ưu việt.
Huyền Tụng mười bảy tuổi đã Trúc Cơ nên vẫn duy trì bộ dạng thiếu niên.
Cố Kinh Mặc thì là hai mươi mốt tuổi Trúc Cơ.
Đó là lý do tại sao mặc dù Huyền Tụng hơn Cố Kinh Mặc một ngàn bảy trăm tuổi lại trông có vẻ trẻ hơn.
Tu Chân giới suy đoán tuổi tác thì chỉ cần phân tích sơ.
Tỉ như, trong mắt mấy người Vũ Kỳ Sâm, Huyền Tụng bây giờ là Trúc Cơ kỳ, lại là bộ dạng mười bảy tuổi chứng tỏ tư chất hắn không tệ.
Lại thêm tu vi Huyền Tụng là Trúc Cơ sơ kỳ, kết hợp với việc tư chất không tệ để phán đoán thì ắt hẳn Huyền Tụng vừa mới Trúc Cơ không lâu, nhiều nhất hai, ba mươi tuổi.
Lại tỉ như Kinh Nhi tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, nếu như là đệ tử của đại môn phái có thiên tài địa bảo hỗ trợ, nói không chừng có thể là năm sáu mươi tuổi, nếu là tán tu giang hồ bình thường, tuổi tác chỉ sợ đã gần trăm.
Tu vi của chuông bạc huyết tế Ma Tôn tăng quá nhanh, ở tu chân giới là một ngoại lệ cực lớn, đối với phương pháp tăng tu vi của ả thì mỗi người nói một kiểu, hầu như mọi người đều nhận định ả dùng một loại tà pháp nào đó.
Theo lý mà nói, có thể hao tổn nhiều thời gian đến khi già đi mới thăng thành tu giả đều là người có tư chất không tốt, coi như về sau gặp được kỳ ngộ nào đó mà tu vi tăng cao hơn cũng sẽ không được mọi người nể trọng.
Trừ phi…!Hắn có uy tín cực cao, hoặc là có năng lực lãnh đạo, hoặc là làm qua chuyện lớn kinh thiên động địa gì đó, dùng cái này thay đổi thành kiến ăn sâu bén rễ trong mắt người ngoài.
Có thể để cho một đám hung ác nghe theo hắn, người này cũng có chút thực lực.
Cố Kinh Mặc quay lại bên cạnh Hoàng Đào, Hoàng Đào lập tức dựa vào vai nàng, nhỏ giọng tán dương: “Ngươi thật là lợi hại!”
“Đây là đương nhiên.”
Cố Kinh Mặc nhướng mày, lập tức nhìn Huyền Tụng, hỏi: “Ta lợi hại đúng không?”
“Tạm được.” Huyền Tụng trầm giọng trả lời.
Liên hệ với việc buổi sáng hắn ghét bỏ Vũ Kỳ Sâm thì câu này có thể coi như là công nhận nàng.
Nàng nở nụ cười, tươi cười thuần túy sang sảng, phai nhạt vẻ yêu dã, lại có vài phần hồn nhiên.
Minh Dĩ Mạn nhìn như đang dọn dẹp vết máu trên mặt đất, kì thực lại đang âm thầm quan sát ba người kia, lúc thấy vẻ tươi cười của Cố Kinh Mặc đối với Huyền Tụng không khỏi nhíu mày.
Sao nàng lại có cảm giác Kinh Nhi có tình cảm với tiểu hòa thượng?
Tiểu hòa thượng đối người khác đều không kiên nhẫn, nhưng thái độ đối với Kinh Nhi lại ôn hòa hơn đôi chút.
Bầu không khí giữa hai người kia không đúng lắm.
Chắc là ảo giác của nàng…!
Tăng nhân Thanh Hữu tự giữ kỷ luật như vậy, làm sao có thể?
*
Bảy người “Diệt ma” trên đường trở về đột nhiên gặp động đất.
Mặt đất đột nhiên vỡ ra, phảng phất trong không trung có một cây rìu vung mạnh xuống làm mặt đất hở ra một khe nứt lớn, như cá voi há miệng nuốt bọn họ vào trong đất.
Bảy người đều là tu giả, dĩ nhiên sẽ nhảy lên né tránh, nhưng trong khe như có lực hút quỷ dị, làm lơ sự kháng cự của bọn họ, hút toàn bộ vào trong khe.
Sau khi bọn họ rơi vào trong khe, khe hở trong nháy mắt liền khép lại.
Bọn họ bị khe hở nuốt, bùn đất xung quanh bao bọc đè ép bọn họ.
Thời gian như bị kéo dài vô hạn, phảng phất còn trôi chậm hơn vài lần, khiến bọn họ cảm nhận được nỗi sợ khi đối diện với cái chết.
Từng chút lấp đầy cả người bọn họ, đem bọn họ cắn nuốt, không hề sức phản kháng.
Cảm giác sợ hãi lớn dần, lại kêu không ra, giãy dụa không được, bị chôn vùi trong đất chậm rãi trải nghiệm cảm giác hít thở không thông và nghênh đón cái chết.
Bọn họ thậm chí không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao lại xuất hiện khe hở này, là có tu giả hệ thổ tấn công bọn họ sao?
Lúc gần như sụp đổ, tròng mắt của bọn họ đều sưng lên, suýt nữa nổ ra, ngũ tạng gần như vỡ nát thì khe hở lại mở ra lần nữa, cho bọn hắn có cơ hội chạy trốn.
Sau khi chật vật chạy ra mới phát hiện chỉ có sáu người bị khe rãnh nuốt vào, có một người lúc khe hở khép lại may mắn chạy thoát.
Mấy người chạy nhanh khỏi cái phạm vi này, tập hợp một chỗ thở hổn hển, lòng còn sợ hãi: “Nhất định là…!Là thuộc hạ của Cố Kinh Mặc tới, tu vi ít nhất phải trên Nguyên Anh kỳ, đây chỉ là cảnh cáo, chúng ta mau trốn đi…”
Mấy người cùng nhau gật đầu.
Nhưng không có ai chú ý tới, những kẻ bị khe hở nuốt đều là kẻ nói những ngôn từ ô uế với Cố Kinh Mặc.
Kẻ duy nhất may mắn chạy trốn kia nói chuyện cũng không tính là khó nghe, là kẻ từ đầu tới cuối chỉ đứng ngoài quan sát..