Đàn tê giác một sừng trên lưng người ngồi toàn thân khôi giáp đập tan màn sương mù dày đặt buổi sáng.
– Là kỵ binh Viêm Phủ xuất động
– Chậc chậc lần này không biết họa rơi nhà nào.
– Nhìn kìa, là hướng về Đỗ Phủ.
– Chậc chậc… lần này không biết chuyện gì.
Đã không ít người hướng về đội kỵ binh này nghị luận to nhỏ.
Cửa Đỗ Phủ.
– Xin hỏi quang gia đây là ý gì.
Một gia nô Đỗ gia nhìn thấy đội binh tới liền đứng ra mỉm cười hỏi.
Đứng trước đám kỵ binh hùng hậu khoảng 30 người cưỡi tê giác một sừng thì một thương gia như Đỗ phủ cũng phải kiên kỵ vài phần.
– Chúng ta đang truy bắt trọng phạm.
Đi trước đám binh mã là một vị đại hán tuổi chừng ba mươi thân mang áo choàng đỏ, có thể nói hắn là thân phận cao quý nhất trong đám người.
Hắn nhìn tên gia nô kia cười lạnh nói.
– Quang gia, có thể là ngài đi lầm đi, nơi này là Đỗ Phủ chưa hề chứa trọng phạm như lời ngài nói.
Lúc này tên gia nô cũng kiên trì gượng cười lấy lòng kung kính hành lễ nói.
– Biến… một tên gia nô nho nhỏ mà cũng dám cò kè mặt cả với bổn soái… nhớ kỹ lần sau không phải là chỉ một tác này mà là mạng của ngươi để đánh đổi.
– Ba…
Tên kia bàn tay giơ lên hạ xuống mạnh mẽ trên mặt gia nô một tiếng giòn tan truyền đến lão già bay ngược ra đập lên cửa đá phun ra một ngụm máu tươi. Tên kia hài lòng lại mở miệng nói:
– Vào nói với tên cẩu tạp chủng kia, nếu hắn thức thời mau ra đây chịu trói mọi việc sẽ không truy cứu, còn nếu ngoan cố phản kháng…
Mắt đầy trào phún lại nói:
– Đỗ phủ chỉ sợ một hồi gió tanh mưa máu.
Bên trong đỗ phủ.
– Đây rốt cuộc là chuyện gì, thiếu chủ người có biết.
Trong sảnh chính lúc này mấy trưởng lão nhao nhao hướng Anh Vũ hỏi.
Anh Vũ ba tháng trước đã được thông qua gia tộc chọn lựa là người thừa kế tộc trưởng trong tương lai nên việc sưng hô cũng đã sửa đổi khác hẳng hơn trước nhiều.
– Ta đây cũng không biết, có lẽ có uẩn khúc nào đó.
Anh Vũ ngồi trên cao suy tư nghĩ.
Đêm hôm qua mẹ hắn đã bế quang, gia gia thì đi ra ngoài hơn một năm qua. Tạm thời mọi việc trong tộc được quảng lý dưới sự chỉ đạo của hắn, đương nhiên là được sự trợ giúp của ngũ đại trưởng lão đúng trong này.
– Hừ… chỉ biết suốt ngày gây sự… ta nghĩ là cái gia tộc này giao cho ngươi cũng sẽ bị hại thảm.
Người này là nhị trưởng lão tên là Đỗ Nhật cường, hắn cũng là người thường đem chuyện xưa moi móc.
– Cha! người đừng quá đáng, con nghĩ việc này là có hiểu lầm… hay chúng ta cứ ra gặp người ta trước đi rồi hãy nói tiếp.
Đỗ Ngọc nhìn phụ thân mình trách móc hướng các trưởng lão mỉm cười nói.
– Haha… tốt! đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, ngươi nhìn lại ngươi đi càng già lại khó tính
Đỗ Nhất Trí đại trưởng lão cười to nhìn Đỗ Minh Ngọc mở miệng tán dương lại nói tiếp:
– Đi… chúng ta ra đó xem sao.
Trước tình hình như vậy mọi người cũng chỉ biết nhao nhao ra ngoài.
– Kìa, Viêm Tống thống lĩnh ngọn gió nào mang người tới đây.
Mọi người nhao nhao đứng ra chào hỏi.
– Mấy lão già các ngươi bớt xàm ngôn.
Tên Viêm Tống cười lạnh nhìn đám già xem thường sau đó hướng Anh Vũ trào phúng nói:
– Tạp chủng ngươi cuối cùng cũng chịu ra.
Anh Vũ nhìn vẽ mặt tên này đầy ác ý, hắn là người không bao giờ chịu ăn thiệt trước mắt nên mỉm cười bưới ra nói:
– Tạp chủng là mắng ai đấy
Viêm Tống không biết là mình đang bị một tiểu hài bẫy vậy nên hùng hổ trả lời:
– Tạp chủng là mắng ngươi.
Anh Vũ gật đầu hài lòng cười ha ha nói:
– Haha… thì ra là tạp chủng đang mắng ta.
– Phốc… Haha..
– Hắn ngưu bức…haha.
Mọi người không nhịn được bật cười ha hả.
Đội khôi giáp lúc này mặt đỏ hoa toàn thân rung rẩy nhịn cười.
Viêm Tống mặt đỏ ngầu sau đó cũng khôi phục lại bình tỉnh âm trầm nói:
– Tuổi còn nhỏ mà miện lưỡi đã bén nhọn như vậy, không chỉ thế gang ngươi cũng là rất lớn, ngay cả phó thống lĩnh thủ vệ thành cũng dám ra tay giết. Nếu ngươi thức thời ngoan ngoãn đứng ra chịu trói, nỡ tình mẹ ngươi có thể thiếu chủ đại nhân còn có thể cho ngươi đường sống… nếu ngoan cố chống cự, đừng nói là mạng ngươi khó giữ ngay cả Đỗ gia cũng phải chịu liên lụy.
– Thiếu chủ… Việc này…
Trưởng lão Đỗ gia nghe được cũng choán váng không dám tin. Bọn họ cũng biết vị thiếu chủ này hành động luôn theo cảm tính, nhưng thường ngày làm việc cũng có nguyên tắc, có dũng có mưu không phải là một mãng phu nên bọn họ đều tán thành để hắn là người kế vị trong tương lai.
– Điều này là thật sao… hành động này không phải trắng trợn uy hiếp quyền uy của Viêm Phủ sao.
– Chậc chậc… thiếu gia của Đỗ phủ thật ngưu bức.
– Haizz… thiếu chủ đỗ phủ chỉ sợ lần này là khó thoát kiếp này rồi.
Đám đông dân chúng quây quanh xôn xao bàn luận.
– Haha… chuyện buồn cười gì đây.
Lúc này Anh Vũ đứng tại chỗ bật cười lại nói:
– Viêm gia không bằng không cớ lại hùng hổ đến cửa gán ta cái tội danh lớn như vậy á… không phải là coi trọng thiếu gia ta đấy chứ.
– Tạp chủng đừng đứng đó chối bỏ.
Viêm Tống nghiến răng nói tiếp:
– Người đâu dẫn nhân chứng lên.
Một cụ già rung rung được dẫn lên đứng giữa sân rộng quỳ xuống gấp gáp rung sợ nói:
– Đại nhân tha mạng.
Viêm Tống mỉm cười bỉ ổi nói:
– Ngươi muốn sống thì thành thành thật thật trả lời cho ta.
Sau đó hắn hướng Anh Vũ chỉ tới hỏi:
– Phải hay không chính là tên kia ra tay đánh Phó thống thống lĩnh thủ vệ thành sáng hôm qua.
– Đại nhân, phải phải,chính mắt ta chứng kiến…
Lão rung rung nói.
– Tiểu tạp chủng, ngươi còn gì để nói.
Viêm Tống phất tay hài lòng, quay người về Anh Vũ cười lạnh hỏi.
– Gia Bảo phó thống lĩnh là do ta đánh… ta không phủ nhận điều này.
Anh Vũ cười cười nói.
– Ngươi đã nhận thì mau thuất thủ chịu trói mau theo ta về chờ ngày định tội.
Viêm Tống nghe vậy tưởn rằng hẳn là sợ quyền uy của Viêm gia liền mừng thầm nghĩ việc này coi như dễ dàng, rồi lại nhìn Anh Vũ đầy tiếu ý nói:
– Ấy ấy, mong ngài chớ gấp… người là do ta đánh ở đây chắc cũng có một số người trong đám đông biết… nhưng thứ lỗi ta là không có ra tay giết hắn.
Anh Vũ cũng mỉm cười đứng ra nói.
– Đúng vậy… hôm qua ta cũng có chứng kiến, là tên kia chọc ghẹo người ta nên đáng bị đánh nhưng đánh xong hắn cũng bò đi dường như cũng không có chuyện gì.
– Đúng vậy… sao giờ lại báo tử, cái này là mọi việc ra làm sao.
Mọi người xôn xao nghị luận.
– Viêm Phủ điều tra nói ngươi giết là ngươi giết chớ đứng đó cuồn ngôn.
Viêm Tống mặt lúc này không nhịn được co giật đỏ ngầu lên vì tức giận.
– Đương nhiên nếu Viêm Phủ đã nói như vậy liền như vậy rồi… Haizz trách ta là nhất thời động phải tên này toàn thân là bệnh truyền nhiễm nên yếu như vậy, đánh vài cái đã lăng đùng ra chết.
Mọi người dường như hóa đá tại chỗ sau đó bật cười ha hả chỉ trỏ bàn luận:
– Ta nói Đỗ thiếu gia này sao mà ngưu đến vậy, lại dám nói Viêm Gia mang cái gì mà bệnh truyền nhiểm.
– Đây là trắng trợn chống đối á…haha.. trâu quá trâu… không được từ này hắn là thần tượng của ta.
– Oa… vũ ca ca rất soái… chúng ta yêu ngươi.
Lúc này một lão già trong tay dắc đứa gái cũng chừng mười lăm nhìn tràng cảnh này cũng ha hả cười nói:
– Cái tên này sao lại có đứa cháu càng quấy như vậy… bất quá ta thích vậy mới xứng với cháu gái ta chứ.
– Ông nội à! ngươi nói cái gì thế… nếu còn nói ta nhổ sạch râu người.
Đứa bé gái mặt đỏ ngang tai nhìn lão đầu này uy hiếp sau đó mỉm cười nhìn lại nói:
– Hắn đúng là cái tính đánh chết không bỏ, không bao giờ chiệu thua thiệt.
Viêm Tống dường như đã phát hỏa rống lên ra lệnh tốp nhân mã phía sau lưng mình nói:
– Lên… bắt hắn cho ta.