Chương 1

1.

Ta đã bị thương nặng trong trận đại chiến Tiên Ma 100 năm trước.

Kể từ đó, ta đã rơi vào một giấc ngủ dài.

Tiên môn đúc cho ta một quan tài băng.

Khi ta thức dậy, lại phát hiện trong Tiên môn có thêm một tiểu sư muội có bộ dáng tương tự với ta.

Nàng ta là thế thân của ta.

Nàng tà là tiểu sư muội được trên dưới Tiên môn sủng ái.

Mà ta lại là người ngoài.

Bên trong đại điện, Sở Oánh nhìn vào khuôn mặt của ta và ngạc nhiên:

“Đại sư huynh, nàng là ai?”

“Vì sao lại giống ta như vậy?”

Trông giống ngươi?

Giống cái rắm!

Nội tâm ta oán thầm, cố nén xúc động thô lỗ.

Trên mặt đại sư huynh xẹt qua một khoảnh khắc cứng ngắc, hắn mở miệng, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi phía sau Sở Oánh.

“Đó là Ngọc Thanh sư tỷ của muội. ”

Sở Oánh nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô hại quay sang ta lộ ra nụ cười tươi: “Xin chào Ngọc Thanh sư tỷ ~”

Ta không để ý tới nàng ta, ánh mắt xẹt qua trên người chúng đệ tử, đem bộ dáng chột dạ của bọn họ thu hết vào đáy mắt.

Khóe môi gợi lên một chút đường cong như có như không, lúc này mới nhìn về phía Sở Oánh.

“Không phải lỗi của ta, nếu biết sư muội có bộ mặt như vậy, ta đã sớm thay đổi sắc mặt để tránh hiểu lầm.”

Sở Oánh ngạc nhiên trước những gì ta nói, “Hiểu lầm gì vậy?”

Ta lạnh nhạt cười cười: “Là hiểu lầm nhỏ thôi, trong thời gian ngủ say trăm năm của ta, ngươi là do tiên môn quá mức nhớ nhung ta mà tìm tới ~”

Ta cố ý tăng thêm hai chữ sau, khiến mọi người ở đây bị chọc trúng tâm tư sắc mặt trắng bệch.

– Ngọc Thanh!

Sư tôn gọi từng chữ tên ta, ánh mắt nặng nề.

Mặt mày ta cong lên, làm bộ như không phát hiện tức giận của hắn, “Kỳ quái, Ngọc Thanh chỉ là đùa giỡn một chút, mặt các người đều căng ra làm gì? ”

“Xem ra ta ngủ say mấy trăm năm, dù sao vẫn là cùng sư huynh có ngăn cách.”

“Không hoan nghênh ta, Ngọc Thanh liền trở về.”

Ta chắp tay, xoay người rời đi, không chút lưu luyến.

Không khí trong đại điện phía sau nặng nề.

Mơ hồ, ta dường như nghe thấy tiếng khóc nức nở hữu khí vô lực của Sở Oánh.

“Sư tôn, Ngọc Thanh sư tỷ, nàng hình như không thích ta lắm…”

Ngay sau đó vang lên là vô số an ủi của chúng đệ tử.

“Sư muội, tính tình Ngọc Thanh như vậy, ngươi đừng hiểu lầm!”

“Hôm nay Ngọc tHanh vô lễ như vậy, sư huynh nhất định để cho nàng xin lỗi muội, tiểu sư muội an tâm, đừng khóc!”

Toàn là tiếng chó sủa làm ta nhức cả tai.

Theo ký ức của ta, ta đã đến nơi cư trú cũ của mình.

Lại phát hiện…

Thì ra nơi ở của ta đã sớm bị phá hủy.

Giờ phút này một tòa cung điện nguy nga đứng ở đó, trên tấm biển viết ba từ rồng bay phượng múa lớn: Oánh Nguyệt điện.

Chữ viết đó ta không thể quen thuộc hơn.

Ngoại từ sư tôn tốt của ta thì còn có ai.

Nhìn ta kìa, lần đầu tiên gặp mặt mà quên tặng cho vị tiểu sư muội này một phần lễ vật.

Giơ tay lên vung lên, ta bày ra một cái trận pháp, trong khoảnh khắc cung điện ầm ầm sụp đổ.

Mong nàng ta sẽ thích món quà của ta.

Ta nhếch môi, quay lại nằm trong quan tài băng.

Không khí lạnh lẽo bao vây quanh ta, lạnh đến nỗi ta gần như mất ý thức.

“Đúng là đều là thật…”

Ta lẩm bẩm bất lực.

Cảm thấy tất cả những lời châm chọc này buồn cười.

Ta ngủ say trong quan tài băng của mình suốt một trăm năm, ta đã mơ đi mơ lại một giấc mơ.

Trong giấc mơ, ta là bạch nguyệt quang của trên dưới Tiên môn.

Nhưng sau khi ta ngủ, trong Tiên môn lại có một tiểu sư muội giống ta như đúc.

Không có ngoại lệ, mỗi lần mơ, ta chết trong tay họ, đó là một giấc mơ.

Ta luôn cảm thấy tất cả mọi thứ trong giấc mơ là những gì ta đã trải qua.

Người ở bên ngoài kia gọi ta: “Ngọc Thanh sư muội.”

Quan tài băng được gõ nhẹ hai cái.

Ta ngồi dậy, cười nhạt với đối phương một chút.

“Đại sư huynh sao lại tới đây?”

Sư huynh nhất thời bị nụ cười của ta làm ngây người, có lẽ là nhớ tới quá khứ.

Giọng điệu hắn nói chuyện cũng không tự giác nhu hòa vài phần.

“Sư muội, cung điện của Sở Oánh kia là muội làm?”

“Đó là cung điện của tiểu sư muội?!”

Ta ra vẻ kinh ngạc lên tiếng, “Đại sư huynh, thật ngại quá! ”

“Ta còn tưởng rằng là huynh xây cung điện mới cho ta, ta không thích phong cách cũ kỹ, cho nên định phá đi xây lại!”

“Dù sao, chỗ kia lúc trước là tiểu viện của ta…”

Ta có chút cô đơn mở miệng.

Bị ta nói như vậy, da mặt đại sư huynh có dày đến đâu cũng không chống đỡ nổi.

“Ngọc Thanh, sư huynh sẽ xây dựng lại một cung điện cho muội. ”

Ánh mắt ta sáng ngời, vui mừng nói: “Đã như thế, A Ngọc trước tiên cảm tạ sư huynh! ”

“Sư huynh đến tìm ta, chính là muốn nói cái này sao?”

Đại sư huynh ngập ngừng một chút, hắn nhìn mặt ta, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng.

“A Ngọc, thân thể Sở Oánh không tốt, sinh ra nội đan đã vỡ vụn.”

“Nàng sống đến bây giờ đã không dễ dàng, sư tôn nói, nếu không tìm được nội đan thích hợp chữa trị thay thế, tiểu sư muội sống không quá một năm.”

Quả nhiên là chuyện này…

Ánh sáng lờ mờ, hắn không phát hiện hận ý nào trong đáy mắt ta.

Nhìn vẻ mặt nặng nề của hắn, ta thuận thế tiếp: “Cho nên sư huynh tới tìm ta, chẳng lẽ, nội đan của ta vừa vặn thích hợp? ”

Đại sư huynh rối rắm một chút, gật đầu thật mạnh.

Đại khái là cực kỳ sợ ta sẽ cự tuyệt, hắn vội vàng nói: “A Ngọc, chỉ cần nửa khối nội đan là đủ rồi! ”

“Cái này sẽ không lấy tính mạng của muội!”

Trên mặt ta treo nụ cười, trong lòng lại lạnh xuống một chút.

Phải, nó sẽ không lấy đi mạng ta đâu.

Lại sẽ để cho ta tán tận tu vi.

Đối với đệ tử Tiên môn mà nói, tán tận tu vi tương đương với tử vong.

Họ sẽ không biết…

Chỉ là so sánh mà nói, đồ giả kia càng thêm trọng yếu.

“Được thôi!”

Thái độ hào hứng của ta khiến hắn giật mình.

Đại sư huynh sững sờ nhìn ta: “Muội nói cái gì? ”

“Ta đã nói là sẽ làm, nhưng chỉ là một nửa nội đan, so với tính mạng của sư muội ta chẳng là gì.”

Ta cười thản nhiên, giống như vì đối phương tìm được nội đan thích hợp mà cảm thấy vui sướng may mắn.

“A Ngọc, ngươi yên tâm, từ nay về sau cho dù ngươi không có tu vi, Tiên môn cũng nhất định sẽ không vứt bỏ ngươi!”

Ta cụp mắt xuống.

Nghe lời hứa của hắn chỉ cảm thấy vừa hoang đường vừa buồn cười.

Hết lần này tới lần khác tư thái ghê tởm của hắn vẫn là tự mình tự cảm động.

Nhưng những thứ này trong miệng hắn, chẳng lẽ không phải là nên làm sao…

Bạch nguyệt quang trên dưới Tiên môn.

Cười.

Đây là loại bạch nguyệt quang nào mà ngay cả chó cũng ghét.