Mà trên thực tế bọn họ cũng không tổn thất bao nhiêu nhân mạng, nhưng những người còn lại có vẻ đều đã sợ vỡ mật, không dám tiếp tục lên đường, điều này khiến Sở Hưu âm thầm cười lạnh không thôi, ông bố kiếp này của Sở Hưu quả thật chẳng chú ý tới mọi việc trong Sở gia, đám hạ nhân sống sung sướng quen rồi thành ra thế này, hắn cũng chẳng buồn quản.
Nhìn những người ở nơi này, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian? Nghĩ cách? Đúng là trò cười!
Người chết có phải các ngươi đâu, các ngươi thậm chí chẳng bị thương nhẹ, nghỉ ngơi dưỡng sức cái gì?
Còn về nghĩ đối sách, hai bên nam bắc Thương Mang Sơn, giặc cướp hoàng hành đã mấy chục năm, ngay quan quân triều điều Bắc Yên còn không quản được, các ngươi còn muốn có đối sách gì? Một đám rác rưởi, sợ cứ nói là sợ đi còn lấy cớ!”
Những thành viên đội buôn lập tức lộ vẻ tức giận, có điều Sở Hưu dẫu sao cũng là nhị công tử của Sở gia, bọn họ thì thậm chí không phải quản sự, không dám đáp lại lời khiêu khích của Sở Hưu, chỉ mang bộ mặt tức giận đó đứng im tại chỗ.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Tưởng không nói gì là xong à? Sở gia nhiều việc làm ăn như vậy, đãi ngộ trong đội buôn là cao nhất.
Người khác làm việc mỗi tháng nhận lương hai lượng, đám người trong đội buôn các ngươi mỗi tháng ít nhất mười lượng, quản sự thậm chí lên tới trăm lượng!
Sở gia trả lương cao cho các ngươi như vậy không phải để các ngươi ngồi không ăn tiền, các ngươi sợ chết không muốn đi, có người khác sẽ muốn đi! Cao Bị!”
Sở Hưu hô lên một tiếng, Cao Bị lập tức bước tới nói: “Có tiểu nhân.”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đi xuống, nói cho đám hạ nhân ở phòng tạp dịch Sở gia, trong bọn họ có ai dám liều mạng thì đội buôn của ta cũng dám nhận, lương tháng ít nhất mười lượng, chỉ cần mỗi lần đi buôn trở về thuận lợi, đội buôn sẽ trích nửa thành lợi nhuận làm tiền thưởng cho họ.”
Sở Hưu đưa mắt về phía đám người còn lại trong đội buôn, thản nhiên nói: “Còn về các ngươi, không muốn liều mạng ở lại đội buôn cũng không sao, tới tìm Liễu quản gia để hắn bố trí vị trí cho các ngươi. Đương nhiên giờ Liễu quản gia còn đang nằm liệt giường, chắc cũng chẳng có thời gian để ý tới các ngươi đâu.”
Đám người trong đội buôn biến sắc, bọn họ không ngờ Sở Hưu làm đến mức này, lại dám đá bọn họ ra khỏi đội buôn.
Ăn ngay nói thật, trong rất nhiều việc làm ăn của Sở gia, đãi ngộ của đội buôn quả thật cao nhất, hơn nữa bọn họ đi liền mấy năm không gặp nguy hiểm gì lớn, chỉ có lần này bị dọa sợ.
Bọn họ không nỡ vì chuyện lần này mà từ bỏ vị trí tốt như vậy, vừa rồi còn lộ vẻ kiên định giờ đã phân vân do dự.
Hơn nữa khác với lúc Trương Toàn quản lý đội buôn, nhị công tử cực kỳ hào phóng, còn nguyện ý bỏ nửa thành lợi nhuận đội buôn ra làm tiền thưởng.
Đừng nhìn nửa thành này tưởng như rất ít, chia xuống tay trăm người lại càng ít, nhưng mỗi lần lợi nhuận thương đội đều lên tới mấy ngàn lượng, chia bình quân bọn họ cũng được vài lượng bạc, đây đã là con số không nhỏ đối với bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, người đầu tiên nhảy ra chất vấn Sở Hưu lại cũng là người đầu tiên phản chiến, vội vàng lên tiếng cầu khẩn: “Nhị công tử, vừa rồi là tiểu nhân mù mắt, Sở gia đối xử với chúng tôi không tệ, mong nhị công tử cho tôi một cơ hội.”
Sở Hưu vốn không hiểu biết về mọi việc trong đội buôn, giờ đám quản sự đều đã chết, hắn đương nhiên không thể đuổi sạch mọi người khỏi đội buôn.
Cho nên y chỉ thản nhiên nói: “Cơ hội chỉ tới một lần, nếu các ngươi không nắm lấy vậy đừng trách ta không nể tình. Giờ ai nguyện ý tiếp tục ở lại đội buôn thì đi theo ta.”
Trong số bảy mươi người của đội buôn này chỉ có hơn mười người thật sự quá sợ hãi, thà không nhận đãi ngộ của đội buôn cũng không muốn đi nữa, những người khác đều ngoan ngoãn theo Sở Hưu cùng chuẩn bị hành trang, lên đường trở lại.
Hành trình của đội buôn thật ra cũng không mấy khó khăn, chỉ đơn giản là bù đắp lẫn nhau, đem đặc sản Ngụy Quận bán sang Yến Quốc, kiếm một khoản tiền lời, sau đó lại mua chút đặc sản Yến Quốc mang về Ngụy Quận.
Có điều nếu đi theo đường lớn mặc dù an toàn nhưng thời gian quá dài, đi mất một tháng cũng không vòng qua Thương Mang Sơn được.
Còn trực tiếp đi thẳng qua Thương Mang Sơn, nếu nhanh một tháng có thể đi qua đi lại hai lần.
Lần này Sở Hưu cầm đầu, y cũng đã sớm đánh tiếng với Hàn Báo, để thủ hạ của Hàn Báo phối hợp với y diễn một vở kịch, vừa cho người của Sở gia xem, vừa cho đám giặc cướp khác của Thương Mang Sơn xem.
Sau khi tiến vào Thương Mang Sơn, Sở Hưu đi theo một con đường khác, trên đường đám hạ nhân của đội buôn ai nấy lo lắng sợ sệt, như chim sợ cành cong, chỉ e lại gặp lũ cướp.
Có điều hiện thực lại là sợ gì ắt sẽ gặp nấy, đúng lúc này một tiếng cười to đột nhiên vang lên: “Lũ nhóc, ra đi, tiền tự tới cửa rồi! Giết người, để đồ lại!”
Dứt lời hơn trăm tên cướp lao ra từ trong rừng, bao vây lấy đội buôn.
Lúc này đám người trong đội buôn đã hối hận gần chết!
Nếu biết sớm sẽ thế này, bọn họ đã chẳng đi theo Sở Hưu tự tìm đường chết, giờ chẳng những không nhận được tiền, mạng cũng sắp đi đời rồi!
Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu lại đột nhiên nói với Cao Bị: “Cầm dầu hỏa, chuẩn bị châm lửa.”
Cao Bị khẽ gật đầu, xóc xe ngựa chứa hàng hóa, mở một bình gốm trên xe, trong đó tỏa ra mùi gay mũi, rõ là một bình dầu hỏa. Lúc này Cao Bị cũng lấy trong ngực ra một viên đá đánh lửa, lúc nào cũng có thể nhen lửa đống dầu hỏa kia.
Sở Hưu chỉ vào cái bình gốm rồi trầm giọng nói: “Chư vị, trên mỗi xe ngựa đều có một bình dầu hỏa như vậy, các ngươi cướp của giết người, nhưng người của Sở gia ta sẽ không để mặc người khác chém giết!
Cùng lắm thì ta cho một mồi lửa đốt trọi đám hàng hóa này đi, sau đó tử chiến với các ngươi, các ngươi đừng mong lấy được thứ gì!”
Đám người đội buôn nhìn Sở Hưu, ánh mắt đều lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ vị nhị công tử này còn có thủ đoạn như vậy.
Chỉ có điều vạn nhất gặp phải đám cướp tính cách nóng nảy, thà không muốn tiền cũng nhất quyết giết chết bọn họ thì sao?
Trong đám cướp, một người cường tráng vác Khai Sơn Đao bước ra, người này Sở Hưu cũng biết, chính là một trong những thủ hạ tâm phúc của Hàn Báo, có thực lực Cảnh giới Thối Thể, tuy không biết tên nhưng những tên cướp khác gọi hắn là Phùng Nhất Đao, ý là đao của hắn rất nhanh, giết người thường chỉ cần một đao.
Phùng Nhất Đao giả như không biết Sở Hưu, hắn cười lạnh nói: “Chơi trò này với ông đây ư, còn non lắm. Ngươi có tin không, ông đây thà không cần mấy thứ này cũng phải làm cỏ các người?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Sao phải khổ vậy? Vị hảo hán này, chẳng bằng thế này đi. Ngươi và ta đấu thử một trận, nếu ta thua mặc ngươi xử trí. Còn nếu ta thắng, chư vị để chúng ta đi. Mọi người thấy sao?”
Phùng Nhất Đao cười ha hả nói: “Một tên công tử trói gà không chặt cũng đòi động thủ với ta? Nếu ngươi đã muốn chết vậy để ta giúp một tay!”
Đám người của đội buôn cau mày, chẳng trách bọn họ lo lắng, thật sự là vị nhị công tử Sở gia này trước giờ vốn không nổi danh về thực lực.
Toàn bộ Sở gia chỉ có đại công tử được công nhận là thiên phú võ đạo không tệ, giờ đã tới Cảnh giới Ngưng Huyết.
Sở Hưu xuống ngựa, cầm đoản đao trong tay, chắp tay với Phùng Nhất Đao rồi lập tức công thẳng tới.
Sở Hưu am hiểu thuật xuất đao nhanh, Phùng Nhất Đao kia cũng không phải giặc cướp bình thường. Hắn xuất thân Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, tự có truyền thừa võ công không thua gì đệ tử thế gia, am hiểu cũng là khoái đao.
Nhưng giờ hai người đang diễn trò, đương nhiên không thể sử dụng chiêu thức xuất đao nhanh giết địch, cho nên cũng như võ giả bình thường, thi triển chiêu thức ngươi tới ta lui.
Đám hạ nhân của Sở gia gần như không có võ giả chân chính, đại đa số chỉ học qua một số công phu quyền cước thô thiển mà thôi, cho nên theo bọn họ thấy hai bên chiến đấu hết sức kịch liệt.
Sau khi giao thủ vài chục chiêu Phùng Nhất Đao cố ý nhường, Sở Hưu xuất đao chém bay thanh Khai Sơn Đao trong tay hắn rồi chắp tay nói: “Đa tạ.”
Phùng Nhất Đao diễn xuất không tệ, hắn lộ vẻ phiền muộn nói: “Được rồi được rồi, các ngươi đi đi, không ngờ tên công tử nhà ngươi cũng có chút bản lãnh, ta quá khinh địch rồi.”
Nghe những lời này, đám người đội buôn lập tức thở phào một hơi rồi cùng hoan hô ầm ĩ.
Có điều lúc này Sở Hưu lại nói: “Vị hảo hán này xin dừng bước.”
Phùng Nhất Đao cau mày nói: “Tiểu tử ngươi còn việc gì?”
Đám người bên đội buôn cũng lộ vẻ khó hiểu, bọn họ giờ chỉ ước đám giặc cướp này đi càng xa càng tốt, sao nhị công tử còn gọi họ lại?
Sở Hưu chắp tay nói: “Tại hạ muốn bàn chuyện làm ăn với hảo hán ngài.”
Phùng Nhất Đao chỉ vào mình nói: “Ta không nghe lầm đấy chứ? Ngươi bàn chuyện làm ăn với tướng cướp như ta?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng vậy, bàn chuyện làm ăn.
Đội buôn này của tại hạ vận chuyển hàng hóa đến Yến Quốc, mỗi chuyến đều bán được vài ngàn lượng bạc, nhưng trên thực tế nếu rơi vào tay chư vị, với năng lực của chư vị chỉ có thể đổi chúng thành mấy trăm lượng.
Đây là chênh lệch tận mười lần, tại hạ nguyện đưa một ngàn lượng bạc nhờ chư vị hảo hạn hộ tống đội buôn chúng ta rời khỏi Thương Mang Sơn, như vậy tính ra chư vị hảo hán lần này không uổng công uổng sức, thậm chí còn kiếm được nhiều hơn giết người cướp của.”
Hai mắt Phùng Nhất Đao lập tức sáng lên: “Ý này của tiểu tử ngươi không tệ, ông đây đồng ý!”
Đám người đội buôn nhìn nhau, bọn họ có người qua lại Thương Mang Sơn này hơn mười năm, nhưng lần đầu chứng kiến cách làm này, có điều suy tính cẩn thận lại thấy bọn họ chưa hẳn quá thua thiệt.
Một ngàn lượng bạc mặc dù nhiều nhưng trước kia bọn họ phải trốn đông né tây lẩn tránh đám giặc cướp, mà giờ lại thẳng thắn do đám giặc cướp đó hộ tống đi qua Thương Mang Sơn, thời gian đi lại sẽ ngắn hơn rất nhiều.
Tới lúc này đám người mới như nhận thức được vị nhị công tử đã thật sự thay đổi, hoàn toàn khác hẳn vị nhị công tử trong ấn tượng của bọn họ.
Màn trình diễn vừa rồi của Sở Hưu rất thành công, y đã đặt vững uy vọng trong đội buôn, mà bên phía Hàn Báo cũng nhanh chóng loan truyền tin tức này, để đám giặc cướp khác biết tính khả thi của quy củ mới mà bọn họ đặt ra.
–