Chương 11

Động tác Tự Ngọc thô lỗ kéo thắt lưng trên xiêm y của nàng ta xuống trói người kín mít, lại duỗi tay ra cởi vớ nàng ta nhét vào trong mồm, Liễu Tự đang khóc lóc muốn chạy cũng trói thành bánh chưng giống hệt vậy.

Mới vừa trói người xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa rung trời, quản sự nương tử rống to: “Tìm đường chết à, đêm hôm khuya khoắt mà làm ầm ĩ cái gì, công việc ngày mai không cần làm nữa phải không?!”

Tam Thiên vội vàng giãy giụa ra tiếng, vặn xoắn thân mình muốn cầu cứu.

“Xin lỗi nương tử, vừa rồi chúng ta bị chuột dọa sợ, hiện giờ đã chuẩn bị đi ngủ rồi đây.

” Tự Ngọc vừa đáp lại vừa dùng sức đẩy Tam Thiên đụng vào đầu Liễu Tự, hai người đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng.

Trong mắt Tự Ngọc toát ra tia hung dữ nhìn các nàng ta, khoa tay múa chân làm một vết đao cứa trên cổ, bộ dáng hung thần ác sát như thể ngay sau đó sẽ lập tức cắn ngay, hai người thấy thế trong lòng hoảng hốt không dám động đậy thêm nữa.

Quản sự nương tử thấy thái độ nàng còn biết điều mới qua loa giáo huấn vài câu rồi về phòng, người trong cùng viện mở cửa sổ ra xem náo nhiệt, thấy không có việc gì vui cũng thất vọng mà đóng cửa sổ nghỉ ngơi.

Tự Ngọc ở ngăn kéo trong phòng trung tìm cây kéo một phen, lại tiến lên cắt một sợi tóc của Tam Thiên, gom lại một cục làm một cái bàn chải lông đơn giản.

Tự Ngọc ngồi bên giường đất cầm lấy chân Tam Thiên đặt ở trên đùi, chán chết cầm bàn chải lông nhè nhẹ phất qua phất lại dưới bàn chân nàng ta: “Ta thấy chân ngươi có tật co rút bộc phát thường trực, bây giờ sắc trời hãy còn sớm, ta tốn chút thời gian để trị tật xấu giúp ngươi.

” Tự Ngọc nói, trên mặt còn lộ ra một dáng vẻ tự đắc thấu hiểu lòng người.

Tam Thiên chỉ cảm thấy từng đợt ngứa ngáy khó có thể chịu đựng toát ra từ lòng bàn chân, nàng ta ngứa đến mức muốn thu hồi chân lại nhưng lại bị bắt lấy chặt chẽ, muốn kêu nhưng kêu không ra tiếng, nhất thời vặn vẹo thân mình khóc đến sắp hỏng cả người.

Liễu Tự chỉ cảm thấy Tự Ngọc rất điên khùng, nhất thời vừa sợ vừa hoảng, nước mắt trào ra ngoài từng giọt lớn, lòng tràn đầy hy vọng nàng ầm ĩ mệt mỏi sẽ buông tha các nàng ta.

Tuy nhiên trời không chiều lòng người, suốt một buổi tối, Tự Ngọc cũng không buông bàn chải lông trong tay ra, cào xong cho Tam Thiên rồi lại cào Liễu Tự, tính tình nhẫn nại cực kỳ, công việc rập khuôn như dây chuyền sản xuất mà cũng có thể làm được cả đêm, tính tình thật sự nhạt nhẽo vô vị đến tột đỉnh.

Ánh mặt trời tờ mờ sáng, trong viện mơ hồ đã có tiếng người, mọi người đều lục tục ra khỏi phòng chuẩn bị làm việc.

Lúc này Tự Ngọc mới miễn cưỡng ngừng tay, nàng đứng dậy tiện tay ném bàn chải lông lên trên người mấy nàng ta, duỗi eo lười biếng nhìn về phía ba người sức lực đã mỏi mệt trên giường: “Hôm nay dừng ở đây thôi, ầm ĩ nhỏ ta cũng mệt rồi, lần sau nếu không ngủ được cũng có thể nói với ta một tiếng.

Ba người nghe vậy sợ đến phát run nhưng không biết Tự Ngọc là một người rảnh rỗi đến hốt hoảng, vốn dĩ ngủ là chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao đối với nàng, nếu mấy nàng ta không muốn ngủ thì nàng cũng không ngại làm việc này muỗi buổi tối đâu.

Dẫu sao bộ dáng các nàng ta khóc sướt mướt thật sự rất khiến người ta ưa thích, biểu cảm của người phàm hoạt bát hơn rất nhiều so với những hàng xóm lạnh lùng cao ngạo của nàng trước kia, thật sự khiến nàng tìm được không ít niềm vui.

Không biết từ lúc nào sắc trời bên ngoài đã sáng bửng, nhưng trong phòng vẫn là một vùng ảm đạm, trên mặt Tự Ngọc hiện lên tươi cười thỏa mãn quỷ dị, tóc tai bù xù đứng trong phòng, ánh nến chập sáng chập tối chiếu lên trên mặt nàng phảng phất như một nữ quỷ, dáng vẻ cực kỳ khiếp người.

Ba người cùng phòng nhìn chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, từng cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng, Tự Ngọc uy hiếp một phen khiến các nàng ta không dám nói cái gì với bên ngoài, một mực tránh nàng như tránh ác quỷ.

Bởi vì Tự Ngọc làm việc khá tốt nên quản sự nương tử rất vừa lòng, hơn nưa công việc hôm qua quả thật rất mệt nhọc, hôm nay bèn phái nàng đi làm chút việc nhẹ nhàng, để nàng cùng Liễu Tự cùng nhau đến đình viện quét dọn.

Liễu Tự sợ hãi không thôi, run run rẩy rẩy đi theo một đường, tới đình viện bèn tránh Tự Ngọc ra xa xa, đi đến phía khác của viện quét dọn.

Tự Ngọc cầm cái chổi quét lá rụng trên mặt đấy, đạo quan chỗ này thứ khác không nhiều nhưng loại cây này lại rất nhiều, tới mùa thu giống như tóc của hòa thượng rơi xuống đầy đấy không để lại một chiếc nào, nhìn tràn ngập ý thơ, nhưng lúc quét lại rất phiền toái, khó trách đạo quan này thiếu tạp dịch như vậy, công việc qua qua lại lại đều tốn thời gian trên phương diện này.

Tự Ngọc vừa đến đã vùi đầu nhọc công làm, quét rồi lại quét mới phát hiện mình quét trật vị trí, quét lệch qua một chỗ trong sơn viện.

Sơn viện này rất độc đáo, không cố tình điêu khắc núi đá tùng mộc mà toàn là cây cỏ hỗn độn tự nhiên sinh trưởng rất có trật tự, dấu vết rêu xanh ẩn trên bậc thềm chưa từng cố tình xóa đi trông có vẻ lịch sự tao nhã sinh động một cách đặc biệt, giống như một bức tranh thuỷ mặc, lác đác hai ba nét bút nhưng rơi vào mặt lại rất nhã nhặn.

Tự Ngọc ở lâu trong núi đồi hoang dã, ngồi xổm trước cửa miếu hoang hứng nắng gắt gió táp mưa sa, đối với những ngôi nhà có mái hiên che đầu không hiểu sao vô cùng chấp nhất.

Phòng của tạp dịch có mái hiên, chỉ có điều trang hoàng bên trong quá đỗi tùy ý, không có chút xíu mỹ cảm nào, nhìn qua vài lần đã hoàn toàn mất hết hứng thú, chỗ sơn viện này lại không giống thế, nó có sức hấp dẫn không hề đơn giản đối với một thứ đồ trang trí hoang dã chưa hiểu việc đời như nàng.

Tự Ngọc cầm cái chổi ở bên ngoài bồi hồi hồi lâu, thấy cửa phòng rộng mở, cuối cùng vẫn nhịn không nổi cơn tò mò trong lòng nhấc chân bước vào.