Chương 10: Đoan Mộc uyển 2

Editor: 21302766

Đoản đao nhanh chóng tiếp cận lồng ngực Lộ Thắng, lưỡi đao cắt đứt lớp áo trước ngực.

Khuôn mặt đeo mặt nạ của Lộ Thắng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm gã, phảng phất bị sợ choáng váng vậy.

Khóe miệng Trương Tuấn Đông nhếch lên một nụ cười gằn.

– Đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi chọc vào người không nên dây vào!

Mũi đao cấp tốc xé rách áo của Lộ Thắng, cắt lên da thịt hắn.

Oành!!!

Đúng lúc này, Lộ Thắng ngửa ra sau một chút, từ sau thắt lưng rút ra một con mãng xà đen, không ngờ là một thanh phác đao.

Phác đao từ sau y đột nhiên quét ra, lưỡi đao hung hăng trảm trên đoản đao trong tay Trương Tuấn Đông. Tốc độ cực nhanh, căn bản không phải đao thức nỏ mạnh hết đà của Trương Tuấn Đông có thể sánh được.

Đoản đao bị đánh trúng một phát, vút cao bay ra ngoài.

Lộ Thắng khẽ lật lưỡi đao, ập đến chính là một phát hổ sát rơi xuống trên đầu Trương Tuấn Đông.

Vù!

Ẩn ẩn mang theo tiếng hổ gầm xé gió nhanh chóng đến gần, con ngươi Trương Tuấn Đông bỗng nhiên co rút.

Tóc gáy toàn thân gã dựng đứng, vô luận thế nào gã cũng không ngờ tới, tên công tử nhà giàu được ba gã hộ vệ bảo hộ này, thế mà trong nháy mắt bộc phát ra thực lực khủng bố như thế.

Loại phản ứng này, loại tốc độ này!

Không xong!!

Gã không kịp nghĩ nhiều, lộn vòng ngay tại chỗ, hai chân liên tục đạp bảy tám bước trên mặt đất. Quay người muốn rút lui.

Xoẹt!

Mũi đao của thanh phác đao xuyên qua bộ ngực gã.

Máu chậm rãi chảy ra từ vết thương.

Xoẹt!

Lộ Thắng đi qua, đưa tay rút ra phác đao từ trên thân y. Chùi thân đao lên thi thể.

– Đi thôi, mang ta về nhà.

Y bình tĩnh bước lên xe ngựa, màn xe buông xuống, để ở lại đây ba gã thị vệ, còn có hai tên thủ vệ giữ cửa.

Năm người thêm phu xe đằng trước, nhìn thấy thi thể trên đất, không ai nói chuyện.

Đặc biệt là ba gã hộ vệ kia, lúc này sắc mặt đã trắng bệch rồi, ba người yên lặng lên xe ngựa, không nói một lời.

– Giá!

Phu xe lắc lắc roi ngựa, xe ngựa bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Bên trong toa xe, nhất thời chỉ có tiếng bánh xe nhấp nhô vang lên.

Ba tên hộ vệ và Lộ Thắng ngồi thằng đối mặt trong chốc lát, thì có chút chịu không được yên tĩnh, từng người nhận việc thủ hạ xe, cùng hành tẩu bên xe ngựa.

Rất nhanh trong xe chỉ còn lại một mình Lộ Thắng.

Y ngồi chỉnh tề trên một bồ đoàn vải, mặt không biểu tình. Hai mắt khép hờ, tựa hồ đang chợp mắt.

Nhưng chỉ có mình y biết, lúc này trong lòng y kích động dữ dội chừng nào.

Giết người…..

Mình đã giết người….

Vô luận là kiếp trước, hay là kiếp này, y thậm chí chưa từng làm người khác bị thương.

Chớ đừng nói chi là giết người.

Nhưng trong nháy mắt trước đó, thân thể y hoàn toàn phản ứng theo bản năng, nhìn thấy đối phương muốn chạy trốn, y quả quyết giơ lên phác đao, phóng về phía trước.

Trí nhớ cơ bắp trải qua tu bổ đã trở nên mạnh mẽ, lưu loát xách phác đao, lấy thủ pháp của chiêu thứ hai Hổ Uy mà phóng ra.

Sau đó chuẩn xác cắm trúng giữa lưng đối phương.

Rồi sau đó, hắn ta chết.

Từng màn vừa nãy không ngừng chiếu lại trong lòng Lô Thắng. Kẻ đó thật muốn đẩy y vào chỗ chết, không phải là trò cười.

Y bị kích thích, phản ứng bản năng chính là muốn triệt để bóp chết uy hiếp.

Mà kết quả, đúng là giải quyết triệt để.

Nhưng công phu trên người y cũng đã bại lộ.

Càng là đã giết người rồi.

– Cũng may, bản thân Hắc Hổ đao pháp đặc trưng rõ ràng, điều tra chút, thì có thể biết được ngọn nguồn là Triệu bá. Cũng chẳng sao hết. Chỉ là sau này phải chú ý…..

Xe ngựa chạy chầm chậm, rời khỏi thôn trang ước chừng nửa khắc đồng hồ.

Keng keng keng….

Keng keng keng…..

Không biết lúc nào, bên ngoài tối như mực, từ phía sau dần dần truyền đến hồi chuông lanh lảnh.

Phu xe quan sát đằng sau, đã thấy chính là một cỗ xe ngựa màu trắng, tốc độ cực nhanh đuổi theo từ sau.

Xem ra bọn họ cũng chạy về phía Cửu Liên thành từ con đường này.

Ba tên hộ vệ cũng đã nhìn thấy xe ngựa màu trắng phía sau.

Hai thớt ngựa thuần trắng cao to, toa xe màu trắng thuần khắc không ít hoa văn tinh xảo màu bạc. Chung quanh xe còn ẩn ẩn theo gió bay tới hương khí nhàn nhạt.

Tốc độ của xe ngựa này thế mà còn rất nhanh, so với bọn họ còn nhanh hơn!

– Có gì đó quái lạ.

Trong ba người, một tên thấp giọng nói.

Bấy giờ Lộ Thắng cũng vén rèm lên nhìn đằng sau, đã thấy chiếc xe ngựa màu trắng chạy trên đường tối như mực.

Lái xe trên xe ngựa chính là một nam tử, tướng mạo nhu hòa anh tuấn.

Bất ngờ đó là gã nam nhân vẻ mặt ôn nhu canh giữ bên cạnh nữ tử, đã thấy ở Hắc hội trước đó.

Xe ngựa màu trắng không ngừng nghỉ chút nào, rất nhanh từ mặt bên xe ngựa Lộ Thắng chậm rãi vượt qua.

– A Tửu, ngừng một chút đi.

Giọng nói uyển chuyển êm tai của một cô gái truyền ra từ trong xe ngựa màu trắng.

Là người nữ lúc trước, Đoan Mộc Uyển!

Sắc mặt Lộ Thắng bất động, đưa mắt nhìn đối phương.

– Đường đêm tối kịt, vị công tử này, có thể mượn đèn ngựa của các vị soi đường hay không, cũng tốt chiếu ứng lẫn nhau?

Đoan Mộc Uyển cũng nhìn thấy Lộ Thắng, liền cười nói với y.

-….. Đoan Mộc cô nương tùy ý.

Lộ Thắng không mặn không nhạt đáp lại, lại định hạ màn xe xuống.

– Công tử, tiểu nữ tử còn có một yêu cầu quá đáng.

Đoan Mộc Uyển không đợi y về toa xe, đã mở miệng nói chuyện tiếp.

– Tiểu nữ làm đổ ấm trà trong xe ngựa, tấm đệm bồ đoàn bên trong đều ướt hết, có thể hay không…..

Lộ Thắng híp mắt, trong lòng dâng lên một tia cảnh giác.

Đoan Mộc Uyển này xuất hiện thật quỷ dị, nàng nói là trong xe đã ướt, nhưng ai biết đến cùng có phải hay không?

Nhưng đối phương đuổi theo từ trong tối, tựa hồ còn cố ý tiếp lời, cho dù y từ chối, Đoan Mộc Uyển không nhất định sẽ bỏ qua y.

– Nếu như cô nương không chê xe ngựa tại hạ đơn sơ, xin mời lên xe nghỉ ngơi một chút.

Lúc này, Hắc Hổ đao của y đại thành, liên tục xuất thủ hai lần, chiến tích đều bất phàm, trong lòng cũng dần có một ít tự tin.

Cao thủ bình thường, dù tính là cao thủ đệ nhất Cửu Liên thành như Triệu bá, một chọi một, y cũng có tự tin cùng phân thắng bại.

Mặc dù trên kinh nghiệm tranh đấu, y khuyết thiếu quá nhiều, nhưng tầng thứ tư tâm pháp của Hắc Hổ đao, tựa hồ để y có lực bộc phát mạnh mẽ hơn so với Triệu bá.

Trong thời gian ngắn, ở không gian thu hẹp, y và Triệu bá, thật không dám nói ai thắng ai thua.

Cho nên dù cho Đoan Mộc Uyển thân mang tuyệt kỹ, y cũng có sức tự vệ.

“Vậy thì đa tạ công tử.”

Lộ Thắng chiêu hô phu xe dừng ngựa, dưới ánh lửa, đèn ngựa lay động.

Xe ngựa màu trắng cũng chậm rãi ngừng lại.

Cửa xe trượt ra, Đoan Mộc Uyển vẫn là một thân váy đen ôm mông như trước, chậm rãi đi xuống.

Nàng ngẩng đầu, mỉm cười về phía Lộ Thắng đang mở cửa xe, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, miệng nhỏ đỏ thắm như anh đào, còn có cái lưỡi màu hồng chậm rãi co ra duỗi vào từ bên môi, để hộ vệ và phu xe xung quanh thấy vậy, trong lòng không khỏi run lên.

Nàng chậm rãi từ bên cạnh Lô Thắng bước lên xe.

Đôi chân thon dài trắng nõn, mảnh mai tròn trịa, trong nháy mắt bước lên toa xe, tấm váy đen chỉ miễn cưỡng bao trùm bờ mông cũng bị hở ra chút.

Phong cảnh dưới váy chợt lóe lên, vừa vặn có thể để Lộ Thắng nhìn thấy một chút, lại không rõ ràng lắm.

– Ôi chao.

Bỗng nhiên thân thể Đoan Mộc Uyển nghiêng một cái, mu bàn chân trẹo xuống, cả người thoáng chốc ngã về phía Lộ Thắng.

– Cẩn thận.

Lộ Thắng tranh thủ đưa tay đón đỡ.

Trong lòng lại càng thêm cảnh giác, y thầm cười lạnh, loại phương thức này, kiểu trùng hợp này, đã dùng vô số lần trong đủ loại phim tình cảm trên Địa Cầu

Y cảnh giác Đoan Mộc Uyển, nhưng cũng không cố ý biểu lộ ra.

Chỉ là tính toán ứng phó đối phương phù hợp với Logic thông thường.

Đoan Mộc Uyển nhu nhu nhược nhược ngã vào trong khủy tay y.

Đợt sóng rung động trước ngực không cẩn thận chà lên cánh tay Lộ Thắng.

Lập tức Đoan Mộc Uyển đỏ mặt cúi đầu, dựng thẳng người như bị điện giận.

Trong lòng Lộ Thắng cũng rung động, dùng sức ổn định nàng.

– Đa tạ công tử…

Đoan Mộc Uyển ôn nhu nói.

– Không cần khách khí, mời ngồi.

Lộ Thắng dìu nàng ngồi lên chỗ ngồi bên hông toa xe.

Toa xe rất lớn, có hai hàng bốn vị trí, sắp đặt đối nhau.

Lộ Thắng ngồi đối mặt với Đoan Mộc Uyển.

Xe ngựa bắt đầu chậm rãi di động.

Đoan Mộc Uyển đỏ bừng mặt, ngồi đó, hai chân vắt chéo, chăm chú khép lại, không chút khe hở nào.

Chỉ là theo góc độ mặt đối mặt của Lộ Thắng, có thể thấy được một chút bóng đen giữa làn váy và hai bắp đùi của nàng. Nếu như Lộ Thắng nguyện ý, hoàn toàn có thể theo bóng đen nhìn lén dưới váy.

Ngược lại trong toa xe chẳng có ai khác, chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa lúc này Đoan Mộc Uyển cũng bởi vì thẹn thùng mà cúi đầu xuống, không nhìn tới y.

Bịch.

Bỗng nhiên xe ngựa tựa hồ cán qua thứ gì, hơi chút nảy lên rồi xuống.

Hai chân Đoan Mộc Uyển hơi hơi run rẩy, tách ra một tia khe hở.

Lần này phong cảnh dưới váy nàng đã lộ ra một đoạn nhỏ, khéo mắt Lộ Thắng quét qua, mơ hồ có thể nhìn thấy một vệt màu trắng.

– Công tử là đi Cửu Liên thành sao?

Đoan Mộc Uyển tựa hồ không chú ý tới mình lộ hàng, nhẹ nhàng ôn nhu hỏi một câu.

– Đúng vậy a, cô nương cũng đi Cửu Liên thành sao?

Lộ Thắng tùy ý hỏi một câu vô nghĩa.

– Ừ, không dối gạt công tử, hiện tại Uyển nhi ở khách sạn Vạn Phúc trong thành. Nghe nói nơi này có Hắc Hội, liền mang theo hộ vệ tới kiến thức một chút. Lại không ngờ rằng tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, thật không chút thú vị gì.

Đoan Mộc Uyển nói, có phần bất mãn.

– Uyển nhi cô nương cùng một người thị vệ thiếp thân, có thể một mình đi đường xa như vậy, đều là hạng người tài cao gan lớn.

Lộ Thắng bình tĩnh đáp.

– Nào có tài gì? Chỉ là trên đường được một nhóm thương đội cứu giúp, vậy mới tiện đường tới trước Cửu Liên thành, bằng không thì nửa đường, Uyển nhi và thị vệ nói không chừng đã chết đói chết cóng ở góc nào rồi.

Uyển nhi giải thích.

– Nói đến, vị công tử cứu Uyển nhi, cũng võ nghệ cao cường giống ngài.

Đoan Mộc Uyển khẽ cười lên.

– Thật sao?

Lộ Thắng vừa nghe là biết đối phương thấy được tình cảnh y ra tay trước đó.

– Trên Hắc hội, Uyển nhi thấy, tựa hồ công tử rất cần bí tịch nội công chứ?

Đoan Mộc Uyển lại nói.