Chương 1: Trang sinh mộng điệp (*)

*) Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là ‘vật hóa’.

Một cảnh tượng hiếm thấy, trong lịch sử chưa bao giờ xảy ra vụ động đất nào bùng phát tại sa mạc. Kết quả của cuộc địa chấn là xuất hiện một cái khe sâu và lớn nhất trên thế giới.

Nửa năm sau, một đoàn thám hiểm được thành lập từ nhiều quốc gia đi dò xét chỗ sâu trong cái khe kia. Nhưng lúc đó macma đột nhiên phun trào, thiêu chết phần đông nhà thám hiểm, những người còn lại trong cơn hoảng loạn cũng mất đi liên lạc.

Vào giây phút macma phun trào, Hứa Tử Yên không biết bị ai đó đẩy vào một cái hang động. Hang động kia lại đột nhiên sạt lở đất, Hứa Tử Yên quay cuồng lăn xuống dưới, không biết lăn bao lâu, cuối cùng nàng cũng mất đi ý thức.

Tiếng khóc loáng thoáng đánh thức Hứa Tử Yên, mí mắt nặng nề không mở ra nổi. Bên tai lại truyền đến tiếng một nữ tử khóc lóc, và một nam nhân bi thương thở dài.

Đầu Hứa Tử Yên rất đau, nàng ráng nhớ lại chuyện đã xảy ra. Nàng còn nhớ mình cứ mãi quay cuồng lăn từ hang động xuống, cuối cùng bản thân mất đi ý thức. Vào lúc mình mơ hồ khôi phục ý thức, hình như mình đã nằm trên một cái quảng trường, trước mặt là một bức tượng nữ tử cao lớn, sau đó hai mắt tượng nữ tử kia đột nhiên phát sáng, chiếu vào trên người mình, trong ý thức của bản thân bỗng dưng nhiều thêm ‘truyền thừa’ gì đó, tiếp theo mình liền hôn mê bất tỉnh.

Như vậy, hiện tại mình đang ở đâu? Nữ tử đang khóc và nam tử thở dài kia là ai?

Hứa Tử Yên muốn mở mắt ra, nhưng cả người chẳng có một chút sức lực nào, nằm cả nửa ngày, mới có thể mở ra một cái khe mắt. Trong phòng rất tối, không thấy rõ vật gì, chỉ loáng thoáng trông thấy một nữ tử trung niên ngồi trước mặt mình, đang cúi đầu khóc lóc.

‘Két’ một tiếng, Hứa Tử Yên cảm giác được cửa mở. Tiếp theo là một bóng người tiến vào, sau đó một chất giọng già nua cất tiếng nói: “Hứa Quang, hiện tại Tử Yên đã chết, dựa theo quy tắc trong tộc, ba mẫu đất phân cho Tử Yên sẽ phải giao lại cho tộc.”

Nam tử vừa thở dài kia nói khẽ: “Cứ làm theo lời trưởng thôn đi!”

“Ai ~” Giọng nói già nua kia than thở một tiếng, lắc lắc đầu, rồi xoay người rời khỏi căn phòng.

“Tử Yên? Còn họ Hứa? Giống tên của mình? Là nói mình sao?”

Trong đầu Hứa Tử Yên đột nhiên xuất hiện một vài trí nhớ vụn vặt, đó là một đoạn vốn không thuộc về trí nhớ của bản thân. Sau khi đọc xong đoạn trí nhớ này, Hứa Tử Yên biết mình đã xuyên không, xuyên vào người một thiếu nữ mười lăm tuổi.

Đại lục này khác với thế giới của mình, đây là một thế giới tu chân. Thiếu nữ mình chiếm thân cũng tên Hứa Tử Yên, Hứa gia là một siêu cấp gia tộc tu chân trên đại lục. Có điều siêu cấp gia tộc tất nhiên cũng có nỗi bi ai của siêu cấp gia tộc, cha mẹ Hứa Tử Yên đều là người không thể tu luyện, đương nhiên địa vị cũng vô cùng thấp kém, chỉ đành phải rời khỏi trung tâm gia tộc, sống ở một thôn làng cực kỳ xa xôi. Mà sau khi tới thôn rồi, căn bản chính là bị gia tộc từ bỏ. Cho dù con cháu xuất hiện một người có thể tu luyện, nhưng sẽ chẳng có ai quan tâm, cũng như chẳng có ai hay biết, làm gì có ai lại đi quan tâm con cháu của loại người tầm thường không có linh căn đâu chứ?

Trong trí nhớ xuất hiện lúc Hứa Tử Yên kia băng qua cầu, bị một con chó vàng dọa, nên rớt xuống sông. Đến khi được vớt lên thì đã chết, không ngờ lại bị linh hồn của mình chiếm thân. Một lát sau, Hứa Tử Yên đã khôi phục một ít sức lực, từ từ mở hai mắt. Hơi xoay cổ một cái, liền thấy được nữ tử trung niên đang khóc lóc trước giường và nam tử trung niên ngồi trên một cái ghế cách đó không xa.

Hứa Tử Yên quay đầu nhích người trên chiếc giường cũ nát, ván giường vang lên một tiếng ‘cọt kẹt’, kinh động đến nữ tử trung niên đang khóc. Nữ tử trung niên kia vừa nhìn tới Hứa Tử Yên, thân thể lập tức cứng đờ, một lúc lâu sau mới kêu khe khẽ: “Yên nhi?”

Trong lòng Hứa Tử Yên xấu hổ một trận, nàng không biết phải xưng hô người trước mặt làm sao, đành phải vất vả nhếch môi, lộ ra vẻ tươi cười.

“Yên nhi!”

Nữ tử trung niên kia bỗng chốc bổ nhào vào trên người Hứa Tử Yên, ôm siết lấy Hứa Tử Yên, cất tiếng khóc lớn. Tiếng khóc này, khóc đến trời đất u ám, đau đến xé lòng. Cũng khóc cho Hứa Tử Yên chua xót đầy bụng, cả trái tim đều tan nát. Kiếp trước khi còn ở Địa Cầu, Hứa Tử Yên là một cô nhi, chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của cha mẹ. Hiện tại bị nữ tử trước mặt vừa ôm vừa khóc như vậy, khiến nàng cảm nhận được tình thương xuất phát từ đáy lòng của đối phương, ánh mắt cũng nhịn không được hơi ươn ướt.

“Yên nhi!”

Nam tử kia không biết đã đứng trước giường từ lúc nào, đôi bàn tay to lớn không ngừng run rẩy, trên mặt chảy hai dòng lệ.

Hứa Tử Yên bị cảnh hai người khóc lóc làm cho xót xa từng cơn, vừa định mở miệng an ủi vài câu. Nhưng do thân thể quá suy yếu, hai mắt khẽ đảo, lại hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, trong cơn mơ màng được ai đó đút cho một chén cháo, rồi lại mơ mơ màng màng hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng trưng.

Trong phòng im ắng, Hứa Tử Yên nghĩ chắc cha mẹ đều đã ra đồng làm việc rồi. Hứa Tử Yên giãy dụa trèo xuống giường, cảm thấy thân thể đã khôi phục rất nhiều. Đưa mắt quan sát khắp bốn phía, trong lòng lại cảm thấy chua xót. Trong phòng chẳng có gì, chỉ có một chiếc giường cũ nát, vừa nhìn đã biết vô cùng nghèo khổ. Ôm hy vọng, Hứa Tử Yên đẩy cửa phòng đi ra ngoài, đến phòng đối diện nhìn xem, cũng trống không giống vậy. Lúc này, trong lòng Hứa Tử Yên chỉ có bốn từ: nghèo rớt mồng tơi.

‘Két’ một tiếng, cửa viện bị mở ra. Đôi vợ chồng trung niên kia đi đến, vừa liếc mắt đã thấy Hứa Tử Yên đứng trên mặt đất, vội vàng ném dụng cụ trong tay, bước nhanh về phía trước. Mẫu thân của Hứa Tử Yên kia choàng tay ôm Hứa Tử Yên vào lòng, giọng điệu đau lòng trách cứ: “Yên nhi, bệnh của con còn chưa khỏe, xuống đất làm gì? Mau lên giường nằm đi.”

Cảm nhận được sự che chở chưa bao giờ có, trong lòng Hứa Tử Yên ấm áp, khẽ nói: “Mẹ, con không sao!”

“Yên nhi, con rơi xuống nước bị cảm lạnh, phải nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để thân thể suy yếu.”

Phụ thân Hứa Tử Yên cũng ở bên cạnh đỡ bả vai Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ nhàng cúi đầu đáp: “Dạ.”

Từng ngày trôi qua, thân thể Hứa Tử Yên sớm đã hồi phục hoàn toàn. Ngày thường thì giúp đỡ cha mẹ làm chút việc vặt, sau đó liền nhốt mình trong phòng tu luyện.

Hứa Tử Yên có thể tu luyện sao? Đáp án là khẳng định. Trong ý thức của Hứa Tử Yên ngoại trừ trí nhớ vốn có của Hứa Tử Yên kia, lại nhiều thêm một đoạn trí nhớ, thì phải là truyền thừa Hứa Tử Yên lấy được từ bên trong một không gian khác ở giữa khe lớn trên sa mạc tại Địa Cầu. Ở trong truyền thừa, Hứa Tử Yên biết đó là do một tông môn kêu ‘Đan Phù tông’ để lại truyền thừa. Trong truyền thừa ngoại trừ một bộ công pháp có tên ‘Thủy Băng quyết’, còn lại đều là cách thức luyện đan và chế phù.

Tinh thần lực Hứa Tử Yên không thiếu, tinh thần lực hai kiếp giúp Hứa Tử Yên có thể nhanh chóng tiến vào tu luyện. Điều khiến Hứa Tử Yên cảm thấy may mắn là, nàng vậy mà có thể tu luyện ‘Thủy Băng quyết’.

Như thế có thể khẳng định, Hứa Tử Yên có linh căn, hơn nữa còn là thủy linh căn. Bằng không nàng đã không thể tu luyện loại công pháp hệ thủy ‘Thủy Băng quyết’ này. Càng làm cho Hứa Tử Yên vui mừng là, phẩm cấp linh căn của mình hình như không thấp, bởi vì nàng phát hiện mình tu luyện tiến cảnh rất nhanh.

Thời gian ba tháng, nàng đã dẫn khí nhập thể, đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất.

Bỗng một ngày, Vương bà trong thôn đi tới nhà, ở trong phòng nói gì đó với mẫu thân. Đợi đến khi Vương bà đi rồi, mẫu thân đi tới phòng Hứa Tử Yên, vẻ mặt trầm trọng nắm tay nàng nói: “Yên nhi, trưởng thôn nhờ Vương bà đến làm mai, muốn con gả cho con thứ hai của trưởng thôn.”

Trong lòng Hứa Tử Yên kinh hoàng, ngẩng đầu nhìn mẫu thân trước mặt, lại nhìn phụ thân đứng ở cửa ra vào, trong lòng dâng lên một nỗi bi ai. Nàng biết con thứ hai của trưởng thôn là người thế nào, đó là một thanh niên thiểu năng chẳng khác gì một tên ngốc.

“Chẳng lẽ bắt con phải gả cho một tên ngốc, sau này sống lụi bại cả đời trong thôn hay sao? Không! Con không cam lòng!”

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Tử Yên trở nên kiên định, nhẹ giọng nói với cha mẹ: “Cha, mẹ, con không muốn lập gia đình!”

“Ai ~~”

Hứa thị khẽ than một tiếng. Nét mặt Hứa Quang cũng ảm đạm xuống. Vợ chồng hai người sao có thể đồng ý gả tâm can bảo bối cho một tên ngốc? Nhưng người sinh hoạt dưới tầng chót xã hội, đâu thể chống cự vận mệnh của bản thân! Nhìn vẻ mặt cha mẹ ảm đạm, trong lòng Hứa Tử Yên chợt lóe suy nghĩ, nhớ tới mình là người có linh căn, hơn nữa hiện tại đã là Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất. Tại đại lục tu chân này, chính là tôn sùng thực lực. Những người bên trong thôn mình đang ở đều là kẻ bị gia tộc vứt bỏ, là người không thể tu luyện, ngay cả trưởng thôn cũng chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng tám mà thôi. Mình có nên nói cho cha mẹ biết, mình có linh căn, sau đó cùng cha mẹ rời khỏi thôn này không?

Nhưng trong lòng Hứa Tử Yên chợt dao động, nàng tới thế giới này, đột nhiên nhiều thêm một cặp cha mẹ, tuy rằng bọn họ yêu thương mình khiến mình cảm động, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn chưa thật sự nhìn nhận đối phương. Nàng suy nghĩ, không bằng mượn chuyện lần này, thử xem cha mẹ đời này yêu thương mình đến mức nào. Vì thế, vẻ mặt Hứa Tử Yên kiên quyết, nhẹ giọng nói ra: “Cha, mẹ! Con không gả!”

Trong phòng bỗng trầm mặc, không khí vô cùng áp lực. Phảng phất không khí kia đều trở nên ngưng đọng, ép người không thở nổi. Rốt cuộc, Hứa thị ngập ngừng nói ra: “Cha nó, ông xem?”

“Ai! Nếu Yên nhi đã không muốn, vậy thì không gả! Chỉ là sau này chúng ta sợ rằng không thể sinh hoạt ở trong thôn nữa.”

“Chẳng lẽ trưởng thôn còn dám đuổi chúng ta ra khỏi tộc?” Hứa thị kinh ngạc nói ra.

Vẻ mặt Hứa Quang chua xót, vẻ mặt ảm đạm trả lời: “Chỉ sợ không chỉ đơn giản là đuổi khỏi tộc như vậy, nàng đã quên chuyện Trương gia cạnh nhà rồi à.”

“Chẳng lẽ hắn còn vì chuyện này mà giết chết chúng ta?” Cả người Hứa thị bắt đầu run rẩy.

“Ai! Những kẻ không thể góp sức vì gia tộc như chúng ta, căn bản không đáng được sống, đây chính là bầu trời của trưởng thôn, hắn muốn thế nào, còn ai dám ở trong này nói lời nào. Được rồi, mau đi thu dọn đồ đạc, hôm nay chúng ta trốn ra khỏi thôn.”

“Nhưng mà, trưởng thôn có biết chúng ta bỏ trốn không?” Hứa thị lo lắng hỏi.

“Đợi đến giữa đêm chúng ta hãy trốn, còn việc có thoát được hay không, vậy xem số trời đi?”

Nói xong, Hứa Quang lôi kéo Hứa thị rời khỏi phòng Hứa Tử Yên, đi thu dọn đồ đạc. Hứa Tử Yên nhìn tấm lưng hai ông bà bỗng trở nên còng xuống, trong lòng vô cùng cảm động, đã hoàn toàn tiếp nhận cha mẹ đời này, chỉ là trong lòng cũng hết sức hoang mang về tương lai.