Chương 11: Là cô

“Thật à? Bọn họ là ai thế? Nói nghe thử xem!” Hứa Tử Yên tò mò hỏi.

“Ta hiện tại tin ngươi ở tại sơn thôn xa xôi rồi, Tử Yên. Ngươi vậy mà chẳng hay biết gì về những nhân vật phong vân trên đại lục! Có thể đoán được nơi ngươi ở hẻo lánh cỡ nào.” Nói tới đây, cảm khái nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, khẽ than một tiếng: “Nếu không phải thúc thúc của ngươi phát hiện ra ngươi, một tuyệt thế nhân tài liền bị mai một như vậy.”

Hứa Tử Yên được khen đến xấu hổ đỏ bừng cả mặt, hơi ngại ngùng nhẹ giọng nói: “Hứa Lệ, ngươi đừng cười nhạo ta nữa, ta thiếu hụt kiến thức, ngươi mau nói cho ta nghe đi.”

Sắc mặt Hứa Lệ đột nhiên biến đổi, cực kỳ nghiêm túc nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên, ngươi tương lai nhất định không phải vật trong ao, nhất định sẽ nhất phi trùng thiên (*), đến lúc đó chớ quên bọn ta.”

(*) Bay một cái vọt lên trời.

“Đúng vậy! Tử Yên, ngươi nhớ đừng quên bọn ta đó.” Vài người khác lúc này cũng cực kỳ nghiêm túc nhìn Hứa Tử Yên nói, trong mắt lộ vẻ chờ mong.

Hứa Tử Yên đột nhiên bị mọi người làm cho luống cuống chân tay, nhưng nàng cũng lập tức hiểu rõ đây là mọi người suy tính cho tương lai của bản thân, hy vọng sau khi mình trở thành cường giả, có thể chiếu cố bọn họ đôi chút. Bởi vì thẳng thắn mà nói, bốn người trước mắt này, từ ba tuổi đã bắt đầu tu luyện, mãi cho đến mười lăm tuổi mới miễn cưỡng đạt tới Hậu Thiên tầng thứ năm, cũng quả thực không có bước phát triển to lớn nào. Kể cả Hứa Tử Yên cho bọn họ ăn đan dược không ngừng, cũng không thể trở thành nhân vật cao siêu gì. Vì thế bọn họ có ý tưởng này cũng là điều bình thường.

Hứa Tử Yên nghĩ rõ ràng mọi chuyện, liền nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, nàng biết nếu lúc này mình vẫn còn khiêm tốn, sợ rằng sẽ bị mọi người hiểu lầm. Vì thế hơi cười nói: “Nếu tương lai ta thật sự như lời chúc của các ngươi nhất phi trùng thiên, Tử Yên nhất định sẽ không quên tình nghĩa hôm nay của mọi người.”

“Tốt!” Mọi người mừng rỡ, vỗ tay cười to.

Sau khi cười xong, Hứa Lệ thoáng sắp xếp câu từ một chút, rồi nhẹ giọng nói: “Đại lục này rất lớn, Hứa gia chúng ta ở phương bắc đại lục, dựa vào địa vị của bọn ta cũng biết không nhiều lắm. Ta chỉ biết ở phương bắc có tứ đại gia tộc, phân biệt là Cự Khuyết thành Hàn gia, Thương Lãng thành Chu gia, Nam Lâm thành Dương gia cùng Trung Đô thành Hứa gia chúng ta.

Nghe nói Thương Lãng thành Chu gia có một thiên tài, gọi là Chu Hạo, hắn là công tử của gia chủ hiện nay của Chu gia. Ba tuổi tu luyện, năm tuổi đột phá Hậu Thiên tầng thứ năm, bảy tuổi tiến vào Tiên Thiên. Hiện giờ mười tám tuổi, đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm.

Mà Nam Lâm thành Dương gia cũng có một thiên tài, gọi là Dương Linh Lung, là nữ nhi của gia chủ hiện nay của Dương gia, tiến trình tu luyện của nàng cũng gần giống Chu Hạo, hiện giờ cũng mười tám tuổi, đồng thời là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm.

Về phần Cự Khuyết thành Hàn gia lại không có xuất hiện nhân vật thiên tài gì, nghe nói thế hệ trẻ tuổi xuất sắc nhất Hàn gia một là một vị công tử tên gọi Hàn Thành, hiện nay mười bảy tuổi, lại chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai. Mà xuất sắc nhất Hứa gia chúng ta là con của cửu bá phụ, gọi là Hứa Thiên Lang, nghe nói sắp đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng thứ ba.”

“Nói như vậy lợi hại nhất chính là hai người Chu Hạo và Dương Linh Lung?” Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi. Nàng nghe lời kể của Hứa Lệ xong, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Hiện giờ bản thân mới có mười lăm tuổi, hơn nữa chỉ mới tu luyện mấy tháng, đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng thứ hai.

Nàng tin chắc bản thân dưới sự trợ giúp của đan dược, đợi đến lúc chế phù thuật của mình đạt tới tam phẩm, sẽ có thể chế tác phù trận. Đến lúc đó chế tác cho mình một cái Tụ Linh phù trận, dưới sự trợ giúp song song của đan dược và phù trận, cảnh giới của mình nhất định sẽ tiến nhanh hơn, tuy rằng mình khởi bước trễ, nhưng mình chắc chắn rằng, đợi đến lúc mình mười tám tuổi, mình nhất định sẽ không thua kém Dương Linh Lung và Chu Hạo kia. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, mình nhất định sẽ vượt qua bọn họ, thậm chí ném xa bọn họ ở phía sau.

“Không phải!” Hứa Lệ lắc đầu nói: “Đây chỉ là ở phương bắc, nơi khác ta không biết. Hơn nữa đây chẳng qua là cao thủ trong thế tục, về phần đệ tử tông môn, không phải những người như bọn ta có thể biết đến. Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, cao thủ bên trong tông môn nhất định có tu vi cao hơn người trong thế tục rất nhiều. Dương Linh Lung và Chu Hạo kia nếu tiến vào tông môn, chẳng cần tiến vào đại tông môn gì, chỉ cần là tiểu tông môn, sợ rằng ngay cả trung đẳng cũng không được tính.”

“Thật ư? Làm sao ngươi biết?”

“Phương diện này Hứa Lăng biết nhiều hơn một ít, vậy để Hứa Lăng nói đi.” Hứa Lệ đưa mắt nhìn về phía Hứa Lăng.

Hứa Lăng cũng không từ chối, tiếp lời Hứa Lệ: “Biểu ca bà con xa của ta năm năm trước được một tiểu tông môn gọi là Xích Dương tông tuyển chọn. Lúc hắn tiến vào Xích Dương tông là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, năm trước hắn trở về thăm người thân kể lại, tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất ở Xích Dương tông là tu vi thấp nhất, người có tu vi giống Dương Linh Lung và Chu Hạo ở Xích Dương tông chỗ nào cũng có, căn bản không tính là nhân tài.”

Nói tới đây, Hứa Lăng dừng một chút, mới nói tiếp: “Nghe biểu ca ta nói, ở bên trong tông môn linh khí nồng đậm hơn gia tộc thế tục chúng ta rất nhiều, lại được phát cho đan dược, năm trước lúc biểu ca ta trở về, đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ ba.”

Trong mắt Hứa Lăng ánh lên vẻ hâm mộ. Người khác cũng có vẻ mặt như thế, ngay cả Hứa Tử Yên cũng động lòng không thôi. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, Hứa Tử Yên liền không hiểu hỏi: “Nếu tông môn đã tốt như vậy, thế Dương Linh Lung và Chu Hạo vì sao không gia nhập tông môn? Biểu ca ngươi chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất đã có thể gia nhập tông môn, vậy Dương Linh Lung và Chu Hạo đúng ra càng không thành vấn đề chứ?”

“Bọn họ chẳng qua là muốn gia nhập một cái tông môn thật tốt mà thôi, nếu có thể gia nhập đại tông môn, hoàn cảnh tu luyện nơi đó không phải tiểu tông môn có thể bằng được.” Hứa Đức Chí hâm mộ nói: “Chừng hai năm nữa, chính là thời điểm Hoa Dương tông và Thái Huyền tông mở sơn môn tuyển nhận đệ tử, ta nghĩ Dương Linh Lung và Chu Hạo kia nhất định là muốn gia nhập một trong hai cái tông môn này, cho nên mới không đi mấy tiểu tông môn kia.”

“À ~~” Hứa Tử Yên bừng tỉnh đại ngộ (*), rồi chợt nhíu mày nói: “Xem ra chí hướng của Dương Linh Lung và Chu Hạo kia cũng không nhỏ nhỉ! Nói cho cùng vẫn là nhân vật thiên tài, suy nghĩ đúng là khác nhau!”

(*) Bừng tỉnh đại ngộ: Chợt hiểu ra.

“Hứ! Có gì đặc biệt hơn người đâu!” Hứa Lệ khẽ hừ một tiếng: “Nghe nói Chu Hạo kia căn bản chính là nhồi nhét đan dược mới được thế, nhưng Dương Linh Lung nghe nói là tư chất tuyệt hảo.”

“Ăn đan dược có cái gì không tốt sao?” Hứa Tử Yên không hiểu hỏi, nhìn biểu cảm của mọi người, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Hứa Thiết Ngưu ồm ồm nói: “Hoàn toàn dựa vào đan dược gia tăng thực lực, căn cơ sẽ bất ổn, khi đến hậu kỳ sẽ rất khó đột phá, hơn nữa sức chiến đấu sẽ yếu hơn người cùng cảnh giới một chút.”

Trong lòng Hứa Tử Yên sửng sốt, thầm nghĩ: “Không đúng! Ở trong truyền thừa của mình chẳng phải có nói, sau khi tiến vào Luyện Khí kỳ tầng thứ chín, chỉ cần đồng thời ăn đan dược gia tăng tu vi, phối hợp với ăn Cố Bản đan, liền có thể giải quyết vấn đề căn cơ bất ổn ư? Vì sao hiện tại Hứa Thiết Ngưu lại nói sẽ gặp phải vấn đề căn cơ bất ổn với sức chiến đấu yếu đi? Chẳng lẽ ghi chép trong truyền thừa không đúng?”

Hứa Tử Yên do dự một chút, trong lòng cảm thấy việc này đối với bản thân quá quan trọng, cho nên vẫn nhịn không được hỏi ra: “Ta từng nghe người ta nói, chẳng phải ăn Cố Bản đan sẽ có thể tránh khỏi mấy vấn đề này hay sao?”

“Cố Bản đan?”

Mọi người cùng sợ hãi kêu lên, rồi lại dùng ánh mắt mà Hứa Tử Yên không hiểu nhìn nàng, Hứa Tử Yên bị mọi người nhìn đến phía sau lưng dâng lên một trận rét lạnh cả người, yếu ớt hỏi: “Sao vậy? Ta nói gì sai à?”

“Tử Yên, Cố Bản đan đã là vật trong truyền thuyết. Đan phương kia đã sớm thất truyền, nếu quả có Cố Bản đan, vậy đương nhiên sẽ không thành vấn đề. Nhưng đó chỉ là nằm mơ mà thôi!” Hứa Lệ đong đưa đầu, phảng phất giống như đang nằm mơ.

“Đan phương thất truyền?” Hứa Tử Yên sửng sốt, thầm nghĩ: “Bên trong truyền thừa của mình vẫn còn đấy thôi! Nói thế mình ăn đan dược như vậy hẳn không thành vấn đề. Đợi đến khi mình tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng thứ chín, lại luyện chế cho mình một ít Cố Bản đan là được rồi. Hại mình vừa rồi còn nghĩ ăn đan dược có tác dụng phụ nữa chứ? Thật là làm mình sợ muốn chết.”

“Nhưng mà, người ta có đan dược ăn cũng là thực lực nhà người ta, chúng ta cho dù muốn ăn, cũng không có cơ hội kia.” Hứa Lăng rầu rĩ nói.

Mọi người nghe vậy ngẩn ngơ, ngẫm lại thấy Hứa Lăng nói cũng đúng, tinh thần không khỏi đều hơi sa sút.

Hứa Đức Chí cũng cười khổ nói: “Chúng ta không dùng đan dược, chỉ sợ cả đời này cũng không thể đột phá đến Tiên Thiên. Nếu thật có đan dược có thể giúp ta đột phá Tiên Thiên, cho dù cảnh giới bất ổn ta cũng chấp nhận.”

“Đúng vậy, chúng ta đều là con nhà nghèo, tư chất lại không tốt, sợ rằng cả đời này chỉ có thể nán lại ngoại đường. Nhưng mà Tử Yên, nếu tương lai có đại lượng đan dược cho ngươi ăn, ngươi cần phải cẩn thận.”

“Ta? Làm sao có thể có đại lượng đan dược?” Hứa Tử Yên cười khổ che giấu bản thân.

“Ha ha, nói không chừng, hai năm sau ngươi được Thái Huyền tông và Hoa Dương tông lựa chọn, chẳng phải sẽ có số lượng lớn đan dược ăn đấy thôi!”

“Xin kiếu, hiện tại ta chỉ có Hậu Thiên tầng thứ sáu mà thôi, các ngươi đừng trêu chọc ta nữa. Uống rượu, uống rượu đi!”

“Được, uống rượu!”

Mọi người đều giơ chén rượu, chạm vào một cái, rồi cùng nhau uống một hơi cạn sạch. Có điều, trải qua đề tài vừa rồi, cảm xúc của mọi người sụt giảm, không khí liền hơi áp lực, mọi người cũng không có hứng thú trò chuyện nữa. Nói thêm vài câu, sau đó mọi người lập tức tính tiền rời đi.

Đã nhiều ngày, tuyết luôn rơi không ngừng, trên đất tuyết đọng rất dày, gió lạnh cuốn bông tuyết chui thẳng vào cổ. Năm người đạp tuyết đi theo hướng ngoại đường gia tộc, dưới bông tuyết bay phất phơ, Hứa Tử Yên nhìn thấy phía đối diện xa xa có một thân hình hơi quen thuộc đang đi đến. Nheo mắt nhìn lại người nọ, bỗng chốc liền nhận ra người này đúng là người mà mình đụng phải trên đường cái vào ngày đầu tiên mình đến Trung Đô thành, còn nhớ lúc trước Hứa Hỉ Muội kia hình như gọi hắn là Lân ca ca gì đó.

Mà khi hai bên đi tới gần, Lân ca ca kia cũng thấy năm người Hứa Tử Yên. Bọn Hứa Lệ nhìn thấy ‘Lân ca ca’ phía đối diện kia, vội vàng khom người thi lễ: “Chào Hứa Lân sư huynh.”

Hứa Lân gật đầu nhàn nhạt, lúc nhìn đến Hứa Tử Yên, mày hơi nhíu lại, có vẻ đột nhiên nhận ra Hứa Tử Yên, bèn thốt lên: “Là cô?”