Chương 12: Luận bàn

Hứa Tử Yên nhớ tới chuyện ngày hôm đó, vẻ mặt có chút xấu hổ, cũng thi lễ, nhẹ giọng nói: “Chào Hứa Lân sư huynh.”

Hứa Lân đánh giá Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới một lượt, hơi cười nói: “Cô cũng là đệ tử trong gia tộc?”“Dạ.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu.

Hứa Lân khẽ gật đầu, sau đó nói với đám người Hứa Lệ: “Các ngươi đi trước đi, ta có chút chuyện muốn nói với nàng.”

Vẻ mặt bọn Hứa Lệ sửng sốt, nhưng sau khi thi lễ, vẫn xoay người rời đi. Lúc này nhìn thấy thái độ của đám người Hứa Lệ, Hứa Tử Yên đã rõ, Hứa Lân trước mắt này chỉ sợ là người của nội đường, bằng không bọn Hứa Lệ cũng không tôn kính hắn như thế.

Do đó, trong lòng Hứa Tử Yên vẫn còn hơi lo lắng, không biết chuyện của mình hắn biết được bao nhiêu? Hắn giữ mình lại, kết quả muốn làm gì?

Hứa Lân nhìn thấy bọn Hứa Lệ đã rời đi, mới khách khí nói với Hứa Tử Yên: “Tới kia nói chuyện đi.”

Nói xong, liền bước đến ven đường. Hứa Tử Yên theo sát phía sau hắn đi tới ven đường. Trên đường cái gần như không có bóng người qua lại, trên trời bông tuyết bay lả tả, xung quanh một vùng trắng xóa. Hứa Tử Yên có chút bất an nhìn Hứa Lân, nhẹ giọng hỏi: “Hứa Lân sư huynh tìm ta có chuyện gì?”

“À, cũng không có gì đâu?” Hứa Lân thản nhiên cười nói: “Chính là muốn hỏi một câu, sau ngày đó, cô có từng gặp lại sư muội của ta không?”

Hứa Tử Yên nghe thế sửng sốt, thầm nói trong lòng, xem ra Hứa Hỉ Muội kia không biết đã bị tộc trưởng bí mật đưa đi nơi nào, chẳng lẽ là giết rồi?

“Chính là cô gái đi cùng ta ngày hôm đó.” Hứa Lân thấy Hứa Tử Yên không nói chuyện, bởi vì mình không có nói rõ ràng, nên lại giải thích lần nữa.

“Xem ra Hứa Lân cũng không biết chuyện xảy ra sau này, đến cả chuyện phát sinh trong cửa hàng, hắn cũng không hay biết.” Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên yên tâm, nhẹ giọng nói: “Không biết, ngày đó sau khi các người rời đi, ta chưa từng gặp lại nàng.”

“À ~~”

Hứa Lân hơi nhíu đầu mày, không nói gì nữa. Hứa Tử Yên nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó, trên mặt không khỏi hơi ửng đỏ, nàng đối với cách cư xử lịch sự của Hứa Lân hôm đó rất có cảm tình, liền thử hỏi: “Hứa Lân sư huynh, vị tiểu thư hôm đó là người yêu của huynh à?”

“Khụ khụ…” Hứa Lân bị lời nói của Hứa Tử Yên dọa cho kinh ngạc đến ho khan, bèn xấu hổ nói: “Không phải, nàng là sư muội của ta. Bỗng nhiên không thấy đâu, nên ta có chút lo lắng, ta đã hỏi rất nhiều người, bọn họ đều nói không biết.”

Nhìn thấy Hứa Lân bất ngờ ho khan, mặt Hứa Tử Yên càng thêm đỏ, cũng may ở dưới trời gió tuyết mùa đông, nên mặt vốn đã bị đông lạnh đến đỏ bừng, nhờ vậy mà Hứa Lân không nhìn thấy. Nhưng trong lòng Hứa Tử Yên lại biết chuyện gì xảy ra, vì thế lúng túng nói với Hứa Lân: “Hứa Lân sư huynh, nếu không có việc gì khác, ta đi trước đây.”

Nói xong, cũng không đợi Hứa Lân nói chuyện, đã cúi đầu chạy một mạch. Hứa Lân nhìn bóng lưng Hứa Tử Yên rời đi, mỉm cười lắc lắc đầu, xoay người biến mất trong gió tuyết.

Trở lại phòng mình, Hứa Tử Yên nhanh chóng tiến vào tu luyện. Nguyện vọng muốn gia tăng thực lực của nàng cực kỳ cấp bách, thế giới này vốn khác hoàn toàn thế giới kia của nàng, mọi chuyện đều lấy thực lực vi tôn. Suy nghĩ cẩn thận điều này, cả trái tim cũng dần dần bình tĩnh lại. Dẫn đường cho chân khí tuần hoàn khắp cơ thể mười tám chu kỳ, rồi chậm rãi thu công, sau đó chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái thoải mái.

Chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Hứa Tử Yên đứng dậy đi tới cửa, đợi mở cửa xong liền trông thấy cô gái cách vách gọi là Hứa Thanh Tuyết kia. Vẻ mặt vẫn cứ lạnh tanh, trong tay cầm một cái bọc, hơi thi lễ với Hứa Tử Yên nói: “Tử Yên sư tỷ.”

Vẻ mặt Hứa Tử Yên sửng sốt, rồi lập tức khôi phục như thường, vội vàng mỉm cười mời nàng vào. Sau khi tiến vào phòng, Hứa Thanh Tuyết cầm cái bọc trong tay đưa cho Hứa Tử Yên: “Đây là tặng cho Tử Yên sư tỷ.”

Nhìn cô nhóc mười ba mười bốn tuổi trước mắt, Hứa Tử Yên tiếp nhận cái bọc, nói một tiếng cảm ơn, sau đó đặt lên bàn. Rót cho Hứa Thanh Tuyết một ly trà, đưa tới trước mặt nàng, rồi ngồi ở đối diện, tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng.

Phải nói Hứa Tử Yên thật sự không biết nguyên do Hứa Thanh Tuyết đến phòng mình, lúc mình tới thăm nàng, nàng biểu hiện rất lãnh đạm, thật không ngờ nàng lại mang theo lễ vật đến đáp lễ mình. Thấy Hứa Thanh Tuyết cũng không nhiệt tình thêm chút nào so với lần mình đến thăm nàng, cho nên Hứa Tử Yên không rõ mục đích Hứa Thanh Tuyết đến đây, vì thế đành trầm mặc ngồi tại chỗ nhìn Hứa Thanh Tuyết.

Hứa Thanh Tuyết ngồi ở chỗ kia, rất im lặng, cũng rất lạnh lùng. Ánh mắt bình tĩnh giống như hồ nước không chút gợn sóng, nhìn Hứa Tử Yên lạnh giọng nói: “Tử Yên sư tỷ, ta biết ý của tỷ, chỉ là ta không giỏi nói chuyện, nếu tỷ muốn cùng ta trao đổi, chúng ta có thể động thủ luận bàn bất cứ lúc nào.”

Nói tới đây, tạm dừng một chút, trong ánh mắt tựa như có gợn sóng, rồi nhẹ giọng nói tiếp: “Ta cũng muốn cùng Tử Yên tỷ tỷ thường xuyên luận bàn, Tử Yên tỷ tỷ là Hậu Thiên tầng thứ sáu phải không, ta cũng vậy.”

Hứa Tử Yên lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, nha đầu trước mắt chính là người có tính cách trong trẻo lạnh lùng, cũng không phải lạnh nhạt với mỗi mình mình, mà sợ rằng nàng ấy đối xử với ai cũng đều như thế. Hôm nay có thể đến cửa thăm mình, hơn nữa còn nói nhiều như vậy, chỉ sợ đã rất không dễ dàng. Thấy tính tình nàng quả thực không giỏi trao đổi, có lẽ trước kia nàng cùng người khác trao đổi, không phải thông qua ngôn ngữ, mà chắc thông qua quyền cước quá.

Hứa Tử Yên đương nhiên vui vẻ đồng ý với với lời đề nghị của Hứa Thanh Tuyết, có một người thường xuyên luận bàn với mình là chuyện tốt, tuy rằng đối phương chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ sáu, nhưng mình có thể áp chế tu vi của mình xuống tầng thứ sáu cùng nàng luận bàn, như vậy cũng rất có tính rèn luyện với tu vi của bản thân. Vì thế vội vàng chắp tay thi lễ nói: “Thanh Tuyết muội muội, chúng ta cứ quyết định như thế đi.”

“Vậy được, chúng ta đi ngay bây giờ đi.” Hứa Thanh Tuyết thấy Hứa Tử Yên đáp ứng rồi, lập tức đứng lên, nóng lòng muốn thử ngay.

Hứa Tử Yên bị hành động của Hứa Thanh Tuyết khiến cho sửng sốt, thầm nghĩ: “Nha đầu kia đúng là một người bạo lực! Nói đánh liền đánh luôn!”

Hứa Tử Yên từ khi đến thế giới này, ngoại trừ lúc chạy trốn khỏi thôn, đánh lén giết chết trưởng thôn, còn lại chưa từng đánh nhau với người khác, hiện tại nghe Hứa Thanh Tuyết đề xuất, đương nhiên cũng nóng lòng muốn thử. Bèn nhanh nhẹn đứng lên, vung tay nói: “Đi, chúng ta đi luyện thôi.”

Hai người đi tới một sân thí luyện, đứng đối diện nhau. Đôi mắt Hứa Thanh Tuyết trở nên sâu sắc, nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên. Trong bình tĩnh mang theo nóng vội, phảng phất như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mình yêu thích.

Dựa vào sự từng trải của Hứa Tử Yên, vừa thấy trong ánh mắt nàng biểu lộ vẻ lơ đãng, đương nhiên hiểu được tâm tình của Hứa Thanh Tuyết, càng thêm chắc chắn đối phương là một phần tử hiếu chiến. Vì thế, cả trái tim cũng lập tức bình tĩnh lại, tập trung trên người Hứa Thanh Tuyết.

Thân hình Hứa Thanh Tuyết đột nhiên khẽ động, một đôi tay ngọc thon dài biến ra mấy luồng tàn ảnh đâm vào Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên áp chế tu vi của mình xuống tầng thứ sáu, bước chân dịch chuyển, né tránh hai tay của Hứa Thanh Tuyết, rồi đột nhiên vận một quyền chui vào khe hở giữa hai tay Hứa Thanh Tuyết.

Hai người giống như hai chú bướm, luân phiên phòng thủ và công kích lẫn nhau. Sau vài hiệp, nền tảng yếu kém của Hứa Tử Yên liền biểu hiện ra, thân hình Hứa Thanh Tuyết càng lúc càng nhanh, phòng thủ ngày càng ít, công kích ngày càng nhiều. Mà thân hình Hứa Tử Yên đã có một chút lúng túng, không còn thoải mái tự nhiên giống như ban đầu nữa.

Có điều, dù sao tu vi chân thật của Hứa Tử Yên cũng là Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, lý giải về võ đạo đương nhiên người thuộc cảnh giới Hậu Thiên không thể bằng được. Hiện tại so sánh giữa Hứa Tử Yên và Hứa Thanh Tuyết, Hứa Thanh Tuyết giống như đang đứng dưới chân núi, mà Hứa Tử Yên lại đứng trên đỉnh núi. Cảnh tượng nhìn thấy đương nhiên khác nhau, Hứa Tử Yên nhìn thấy càng thêm toàn diện, càng thêm chi tiết hơn Hứa Thanh Tuyết.

Hứa Tử Yên vừa giao thủ với Hứa Thanh Tuyết, vừa không ngừng lĩnh ngộ từ trong giao thủ. Về mặt nền tảng, cảnh giới lý giải của Hứa Tử Yên cực kỳ nhạy bén. Nên sau mười mấy hiệp, Hứa Tử Yên đã thấu hiểu hết nền tảng đạo lý dưới Hậu Thiên tầng thứ sáu.

Thân hình Hứa Tử Yên không động nữa, mà giống như một cây cọc gỗ đóng trên mặt đất, không tiếp tục lui về phía sau nửa bước. Hai tay nhẹ nhàng huơ qua múa lại, liền hóa giải chiêu thức của đối phương. Lại qua mười mấy hiệp, Hứa Thanh Tuyết cũng nhìn ra đối phương có vẻ đã hoàn toàn nắm giữ thế kết thúc, bản thân đã trở nên bị động.

Hứa Thanh Tuyết không khỏi cắn răng, đột nhiên gia tăng tốc độ, xuất ra hết tuyệt chiêu, muốn đoạt lại ưu thế đã mất. Nhưng Hứa Tử Yên vẫn cứ như cắm rễ trên mặt đất, hai tay chỉ cần chuyển động, liền hóa giải công kích của Hứa Thanh Tuyết. Hứa Tử Yên đột nhiên tung mạnh một quyền, Hứa Thanh Tuyết phòng thủ không chặt, bị Hứa Tử Yên đánh trúng đầu vai, thân hình lảo đảo lui ra ngoài.

Hứa Thanh Tuyết ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Hứa Tử Yên, lúc này cảnh giới của Hứa Tử Yên đã khác với Hứa Thanh Tuyết, đứng ở độ cao khác nhau, tầm nhìn đương nhiên cũng khác nhau. Dung hợp được một chút nền tảng kỹ xảo của Hậu Thiên tầng thứ sáu, đến khi quan sát công kích và phòng thủ của Hứa Thanh Tuyết, ở trong mắt Hứa Tử Yên gần như toàn là sơ hở.

Trong lòng đã biết, từ nay về sau, mình không cần phải giao thủ với Hứa Thanh Tuyết nữa, bởi vì mình đã không còn hiểu được gì từ chỗ đối phương. Đương nhiên trong lòng Hứa Tử Yên vẫn vô cùng cảm kích Hứa Thanh Tuyết, nếu không có một trận chiến hôm nay với Hứa Thanh Tuyết, mình cũng sẽ không lĩnh ngộ nhanh như vậy. Nếu tương lai Hứa Thanh Tuyết muốn cùng Hứa Tử Yên luận bàn, chỉ cần Hứa Tử Yên rảnh rỗi, nàng sẽ không cự tuyệt. Nhưng mà, ở trong lòng nàng, lại càng muốn giao đấu với đối thủ mạnh hơn trong ngoại đường, không ngừng lĩnh ngộ từ trong chiến đấu, để bổ sung nền tảng yếu kém của mình. Hơn nữa nàng cũng phát hiện, thông qua chiến đấu đến bổ sung nền tảng, đúng là một con đường tắt.

Đương nhiên, Hứa Tử Yên sẽ không bỏ qua những bộ sách trong tàng thư lâu và ba ngày giảng bài đầu mỗi tháng ở ngoại đường.

Sau khi chào tạm biệt Hứa Thanh Tuyết, nhìn Hứa Thanh Tuyết buồn bực đi về phòng, Hứa Tử Yên mỉm cười lắc lắc đầu, đẩy cửa phòng mình ra tiến vào.

Một đêm trôi qua, ngày thứ hai chính là ngày đầu tiên của tháng, là ngày đầu tiên những đệ tử mới tiến vào ngoại đường nghe giảng bài. Sáng sớm, Hứa Tử Yên đã bị Hứa Lệ, Hứa Thiết Ngưu, Hứa Lăng và Hứa Đức Chí gõ cửa kêu. Hứa Tử Yên vừa đi ra cửa, đã nhìn thấy Hứa Thanh Tuyết cũng đang bước ra khỏi phòng, liền cùng nhau đi đến đại điện giảng bài.