“Đây… đây… không phải khí thế của Hậu Thiên tầng thứ bảy!”
Trong lòng Hứa Hoa Linh kinh hãi, bị chiến ý của Hứa Tử Yên đè ép khiến khí thế lại hạ xuống hai tầng, một thân tu vi chỉ có thể xuất ra tầng thứ sáu, kể từ đó, làm sao còn là đối thủ của Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên thừa dịp khí thế của Hứa Hoa Linh yếu đi, hai chân đạp một cái, thân hình tựa như mũi tên nhọn xông ra ngoài. Hai đấm vung lên, vằn nước dao động, mang theo tiếng gió phần phật, một quyền oanh kích qua phía Hứa Hoa Linh.
Tuy rằng chiến ý của Hứa Hoa Linh đã yếu đi, nhưng sự kiêu ngạo của nàng ta lại khiến nàng ta không chịu lùi bước, một Hậu Thiên tầng thứ chín đối diện một Hậu Thiên tầng thứ bảy, nếu lựa chọn lui về sau hoặc né tránh, vậy sau này nàng ta còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa.
Cắn răng, Hứa Hoa Linh vận một quyền, đón hướng nắm đấm của Hứa Tử Yên.
“Oành!”
Hai đấm giao kích, thân hình hai người đồng thời lui về sau. Chẳng qua Hứa Tử Yên lui về sau năm bước, mà Hứa Hoa Linh chỉ lui về sau một bước.
Hứa Hoa Linh nhìn thấy Hứa Tử Yên lui nhiều hơn mình bốn bước, trong lòng vừa mới vui sướng một trận, đã thấy chân phải Hứa Tử Yên đạp một cái, thân hình giống như tuấn mã vọt lại, đồng thời một quyền đột ngột oanh kích tới. Hứa Hoa Linh trợn mắt hạnh lên, thầm nghĩ: “Ta há sợ ngươi sao?”
Đồng thời vận một quyền đón đánh nắm đấm của Hứa Tử Yên.
Lại là một tiếng ‘Oành!’, hai người lui về sau một lần nữa, Hứa Tử Yên vẫn cứ lui về sau năm bước, mà Hứa Hoa Linh như trước lui về sau một bước.
Lúc này, mấy lão sư trên lầu đều đã chạy xuống dưới. Bọn họ vừa định lên tiếng ngăn cản Hứa Tử Yên và Hứa Hoa Linh, nhưng cảnh tượng bọn họ nhìn thấy là, Hứa Tử Yên lại một lần nữa chủ động nhằm phía Hứa Hoa Linh, hung hăng oanh kích một quyền. Trong lòng mấy vị lão sư cảm thấy kỳ quái vô cùng, chẳng lẽ tiểu nha đầu này còn dám chủ động công kích hay sao?
Nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho tròng mắt bọn họ thiếu chút nữa rơi xuống, Hứa Tử Yên kia không chỉ chủ động xuất kích, hơn nữa còn không ngừng xuất kích, giống như chân khí trong cơ thể có dùng cũng không hết.
“Oành! Oành ~!”
Liên tục tung quyền, liên tục lui về sau. Chân khí trong cơ thể Hứa Hoa Linh tiêu hao cấp tốc, cứng đối cứng như vậy, phương thức chiến đấu không hề có kỹ xảo, khiến chân khí bên trong cơ thể Hứa Hoa Linh càng tiêu hao kịch liệt.
Chân khí trong cơ thể Hứa Hoa Linh đương nhiên không thể so sánh với Hứa Tử Yên, sau hai mươi mấy đợt va chạm, hai người liền lộ ra biểu hiện khác nhau.
Hứa Hoa Linh lui một bước, Hứa Tử Yên lui năm bước.
Sau hai mươi mấy chiêu, Hứa Hoa Linh lui một bước, Hứa Tử Yên lui bốn bước.
Lại sau mười chiêu, Hứa Hoa Linh lui một bước, Hứa Tử Yên lui ba bước.
Lại tiếp mười chiêu, Hứa Hoa Linh lui một bước, Hứa Tử Yên lui hai bước.
Lại hơn mười chiêu nữa, Hứa Hoa Linh lui một bước, Hứa Tử Yên cũng lui một bước.
Ngay sau đó, Hứa Tử Yên dưới ánh mắt khiếp sợ của mấy vị lão sư và các đệ tử cũ, trong tiếng reo hò của nhóm tân đệ tử, càng chiến càng dũng mãnh, một quyền tiếp một quyền, quyền phải đánh ra chưa kịp thu, quyền trái đã đánh tiếp. Hai quyền đánh luân phiên, quyền nào quyền nấy đều nhạy bén, như là sóng biển, một đợt tiếp một đợt, giống như một loạt sóng biển chồng chất, dần dần chồng uy lực đến một chỗ, ầm ầm nổ vang vào Hứa Hoa Linh.
Lúc này chân khí trên người Hứa Hoa Linh đã tiêu hao bảy tám phần, làm sao có thể đỡ được một kích ngưng tụ vạn quân này của Hứa Tử Yên.
“Phốc ~~”
Một ngụm máu tươi phun ra, thân hình lảo đảo lui về sau, rốt cuộc không chịu đựng nổi, ‘phốc’ thêm một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn, té lăn trên đất.
Toàn bộ quảng trường ngoài đại điện vô cùng yên tĩnh, ngay cả côn trùng cũng ngừng kêu, tựa như bị khí thế của Hứa Tử Yên làm khiếp sợ. Toàn thể đệ tử cũ dại ra, hoàn toàn mất tiếng, ngay cả mấy vị lão sư kia cũng giật mình mở to hai mắt dại ra nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên đứng bên trong trận đấu. Chỉ có các tân đệ tử sau giây phút im lặng ngắn ngủi, đột nhiên giống như núi lửa phun trào, tất cả đều nhảy dựng lên từ trên mặt đất, cả đám hét đến đau họng:
“A ~~”
“Thắng! Thắng!”
“Tử Yên tỷ tỷ thắng rồi!!”
“Tử Yên lão đại thắng rồi!”
Hứa Tử Yên cũng không hoan hô, nàng thầm nghĩ không nên rước lấy phiền toái, để đệ tử cũ biết mình lợi hại là được, nàng chỉ muốn có một hoàn cảnh yên tĩnh tu luyện, cho nên nàng không hoan hô, cũng không tiến thêm một bước đi kích thích mấy đệ tử cũ kia. Nàng không muốn khiêu khích khiến nhiều người tức giận, nếu như thế, cho dù cả người mình đều là sắt, thì có năng lực nghiền nát mấy cây đinh cơ chứ?
Cho nên, ánh mắt Hứa Tử Yên chỉ lạnh lùng nhìn quét tới phương hướng các đệ tử cũ, rồi nhẹ nhàng chậm rãi cất bước đi đến phía trước.
Từng bước một đi tới chỗ đệ tử cũ, ba mươi mấy tân đệ tử hưng phấn theo sát sau đó. Rất nhanh, Hứa Tử Yên đã đi tới trước mặt đệ tử cũ. Lần này đệ tử cũ không có ai nhảy ra nữa, kể cả mấy đệ tử Hậu Thiên tầng thứ chín cũng không xuất hiện.
Ai ngu thì ra đi!
Rõ ràng, Hứa Tử Yên liên tục đánh bại mấy đệ tử cũ, trong số đó có Hậu Thiên tầng thứ tám, cũng có Hậu Thiên tầng thứ chín, hơn nữa trông bộ dạng Hứa Tử Yên cũng không tiêu hao bao nhiêu chân khí trong cơ thể. Tuy rằng bọn họ không tin, nhưng không ai muốn làm chim đầu đàn đi thử nghiệm cả. Lại nói, hiện tại lão sư đã đứng trước mặt bọn họ. Tuy rằng chuyện bọn họ làm, các lão sư luôn mặc kệ, nhưng không có nghĩa là có thể ở trước mặt lão sư làm chuyện như vậy. Sau lưng lão sư có thể làm, trước mặt lão sư làm chuyện này, chính là không tôn trọng lão sư. Nếu đi khiêu khích lão sư nổi giận, đó chẳng phải là tự chuốc lấy khổ.
Cho nên, lúc Hứa Tử Yên tới gần đệ tử cũ, cho dù mấy đệ tử cũ này không cam lòng, cũng chỉ có thể lui về hai bên, rẽ ra một con đường ở giữa. Hứa Tử Yên ổn định đi xuyên qua đám đệ tử cũ, bước đi rất bình tĩnh, rất vững vàng, giống như dạo bước ở trong hoa viên. Tân đệ tử nhắm mắt theo đuôi phía sau, mấy đệ tử cũ kia không dám chọc Hứa Tử Yên, nên tất cả đều dùng ánh mắt hung ác trừng đám tân đệ tử phía sau Hứa Tử Yên.
Trong lòng đám tân đệ tử cảm nhận được áp lực cực lớn, chỉ dám cúi đầu, theo sát phía sau Hứa Tử Yên.
Đến khi rốt cuộc thoát khỏi vòng vây của đệ tử cũ, đám tân đệ tử này đều thở hắt ra một hơi, trong không khí đồng loạt vang lên một tiếng: “Phù ~~”
Đệ tử cũ hung hăng liếc mắt nhìn bóng lưng Hứa Tử Yên một cái, sau đó lại đảo mắt liếc lão sư một cái, rồi nhanh chóng giải tán, trở về bẩm báo với bang chủ của bọn họ.
Mấy vị lão sư cũng nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng loạt xoay người đi về hướng lầu các.
Nhìn thấy lão sư và các đệ tử cũ đều đã đi hết, đám tân đệ tử rốt cuộc không kiềm chế được nỗi hưng phấn trong lòng, hét lên thật lớn, chạy ‘bình bịch’ về phía Hứa Tử Yên, ba chân bốn cẳng nâng Hứa Tử Yên lên, vừa la hét, vừa tung lên trời. Hứa Tử Yên biết trong lòng bọn họ mừng rỡ, cũng không nhẫn tâm làm bọn họ mất vui, liền mặc kệ để bọn họ không ngừng tung mình lên trời. Sau khi tung một lát, cả đám tân đệ tử vui vẻ phấn khởi vừa nâng Hứa Tử Yên vừa hoan hô chạy băng băng về phương hướng chỗ ở của tân đệ tử.