Chương 1: Tôi Chỉ Thích Áo Khoác Của Cậu

Edit by Dạ Nguyệt
—————————-
———-
Đạo sĩ thiên tài Lâm Lạc Lạc là người được các trưởng lão trong môn phái đặt kỳ vọng lớn, vốn tưởng rằng sau này có thể dẫn dắt môn phái đứng cao hơn, vậy mà hơn hai mươi tuổi lại chết ngoài ý muốn.
Sau khi chết Lâm Lạc Lạc bị Cục Quản Lý Thời Không hấp thu, trở thành một nhiệm vụ giả giữ gìn hàng tỉ thế giới.

Cô thông minh xinh đẹp, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ cấp độ cao lại nhanh, xếp hạng nhanh chóng thăng tiến, trở thành người mới ưu tú nhất.
Ngày nọ, khi cô đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên thấy trung tâm cục quản lý phát sinh nổ mạnh, trong nháy mắt tinh quang rơi rụng đầy trời, Cục Quản Lý Thời Không luôn sáng như ban ngày bỗng chốc u ám, đẹp tựa như ảo mộng, lại như vừa xen lẫn tiếng than khóc như có như không.
Thời điểm cô mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, có một ngôi sao từ trên trời giáng xuống, chậm rãi rơi xuống trên người cô, rồi biến mất không thấy.
“Thứ gì vừa rơi trên người của cô vậy?” Một nhiệm vụ giả khác kinh ngạc hỏi.
Lâm Lạc Lạc lắc đầu, cô không cảm thấy có dị vật gì xâm lấn, chỉ là cảm thấy chỗ nào đó trong lòng trống rỗng, như là có chút phiền muộn không sao nói rõ được.
Ngày hôm sau cô đã bị cục trưởng triệu tập.
“Ngày hôm qua cục quản lý nổ mạnh, chắc cô cũng thấy được đi? Thứ nổ mạnh chính là Cố Thần Hi, Cục Quản Lý Thời Không mắc sai lầm tạo ra lỗ hổng lớn, anh ta đành phải dùng thân thể của mình để sửa chữa.”
Lâm Lạc Lạc vốn dĩ đang lười biếng bỗng trừng lớn mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp không rõ.
Trước khi chết, cô ở thế giới của chính mình có gặp qua Cố Thần Hi, tên kia trêu chọc cô vài lần, lúc ấy cô còn rất có hảo cảm.

Sau khi chết cô mới biết được, anh đi làm nhiệm vụ ở thế giới của cô, tiếp xúc với cô cũng là vì nhiệm vụ.
Sau đó lại thấy anh ở Cục Quản Lý Thời Không, cô nghĩ tốt xấu gì cũng từng quen biết, vì thế cùng anh chào hỏi.

Nhưng thái độ của Cố Thần Hi lại thập phần lãnh đạm, chỉ nhàn nhạt trả lời cô: “Ừ.”
Ừ cái đầu anh @#¥%……*
Nhưng mà cũng có thể hiểu được, anh là người xếp hạng nhất tại Cục Quản Lý Thời Không, bao nhiêu người ngước nhìn anh, ngưỡng mộ anh, sùng bái anh.

Cô chỉ là một người mới nho nhỏ, anh tự nhiên sẽ không để trong lòng.
Nhưng cô vẫn nghẹn một hơi, sẽ có một ngày cô vượt qua anh, hung hăng đạp lên trên đầu, đến lúc đó cô sẽ trả lại câu “Ừ” lãnh đạm vô tình kia cho anh.

Nhưng cô vừa mới bò lên trên, anh đã tự bạo? Cứ vậy mà chết?
“Cố Thần Hi chưa chết, chỉ là linh hồn của anh ta bị nổ thành rất nhiều mảnh nhỏ, rơi rụng ở các thế giới nhỏ.” Cục trưởng ho khan một tiếng, “Cho nên tôi muốn giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng, về sau cô ở các tiểu thế giới, nếu có thể gặp được Cố Thần Hi.

Bất kể là dùng biện pháp gì cũng đều phải mang được mảnh vỡ linh hồn của anh ta về.”
“Nhưng nhiều thế giới như vậy, mỗi cái lại còn rất lớn, sẽ rất khó để gặp được đi?” Lâm Lạc Lạc tràn ngập hoài nghi.
“Sẽ gặp được.” Cục trưởng không muốn nhiều lời, vẫy vẫy tay bảo cô rời đi.
Từ văn phòng cục trưởng đi ra, khóe miệng Lâm Lạc Lạc chậm rãi câu lên, nụ cười ác ý dần dần lộ ra: “Không từ thủ đoạn đều được phải không?”
—-
Mới vừa truyền tống tiến vào thân thể nguyên chủ, Lâm Lạc Lạc cảm thấy cả người vô lực, mí mắt nặng trĩu.

Cô rùng mình, đây là bị hạ thuốc a.
May mắn là thế giới này có thể tu luyện, cô vội vàng nắm chặt thời gian, tu luyện ra một tia tu vi.
Cả người cô bị ném xuống đất, mặt đập vào mặt đất cứng rắn.
Một giọng nữ thanh tú vang lên: “Tiện nghi cho hai người, giống như lần trước, chụp được thì gửi tôi.”
Giọng nam đáng khinh: “Hắc hắc hắc, hiểu rồi hiểu rồi, vậy khi nào thì đưa tiền?”
“Hiện tại đưa trước mười vạn, chờ có được video, tôi sẽ đưa tiếp mười vạn còn lại.”
Đầu tóc Lâm Lạc Lạc bị vén lên: “Đây không phải là con gái ruột của người cha dượng giàu có kia của cô sao?”
Trên mặt Lâm Kiều hiện lên một tia tàn nhẫn, cô ta cũng là con gái ruột của ông ta, nhưng vì cố kỵ cái gọi là thanh danh cùng thế lực nhà ngoại của Lâm Lạc Lạc, nên chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài là con gái riêng.
“Sao nào, không dám?”
“Lúc trước cô đưa tới mấy đứa con gái không quyền không thế, chúng tôi cứ như vậy đi.

Nhưng cố tình nhà cô ta lại không dễ chọc, tôi còn nghe nói nhà ngoại bên kia……”
Lâm Kiều đánh gãy bọn họ: “Mấy người chỉ cần hưởng thụ, xong việc thì tùy tiện ném sang quán bar phố bên kia, mấy chuyện còn lại không cần quản.” Thấy hai người còn có chút do dự, cô ta cười nói, “Mấy người nhìn gương mặt kia của con nhóc này, chẳng lẽ không động tâm sao?”
Trương Hoàn cùng Lý Diệu liếc nhau, cô gái trên mặt đất da trắng mịn màng, dung nhan xinh đẹp câu người, bọn họ vốn là người sắc đảm bao thiên*, lửa nóng trong lòng rất nhanh đã bốc lên.
*Sắc đảm bao thiên (色胆包天): Háo sắc đến liều mạng.

“Chuyện này quá mạo hiểm, phải đưa thêm tiền.”
“Sau khi xong chuyện sẽ đưa thêm cho các người 30 vạn.” Lâm Kiều có chút không cao hứng, tuy rằng sau khi trùng sinh có thể lợi dụng một ít tin tức của kiếp trước, nhưng mà cô ta vẫn là học sinh, tiền cũng không nhiều.
Nghe được âm thanh xe máy rời đi, Lâm Lạc Lạc khẽ mở mắt ra, chỉ thấy cô gái đeo mũ bảo hiểm ngồi trên xe máy phóng đi, trên đỉnh đầu là vầng hào quang màu vàng nhạt — vầng hào quang của ngụy nữ chủ.
Đây là mục tiêu nhiệm vụ lần này của cô.
Lâm Lạc Lạc trầm tư, từ trên mặt đất chậm rãi ngồi dậy.
Hai tên đàn ông bị dọa nhảy dựng: “Mày……”
Toàn thân chỉ có mấy tờ giấy ăn, Lâm Lạc Lạc lấy ra trải phẳng, cắn ngón tay mình một cái, vẽ bùa chú lên tờ giấy ăn dính máu.
Sau khi tiến vào Cục Quản Lý Thời Không, năng lực của cô vẫn còn đó, những thứ học được ở mấy thế giới khác nhau cũng sẽ đi theo cô.

Trong thời gian hôn mê, trên người đã ngưng tụ được một chút linh lực, dùng để vẽ bùa chú vẫn có thể.
Không có lá bùa chuyên dụng và chu sa, chỉ có thể dùng chính máu của mình để thay thế.
Trong lòng hai tên đàn ông trung niên cảm thấy có chút rợn tóc gáy, nhưng rồi vẫn sắc đảm bao thiên.
Trương Hoàn đi về phía trước vài bước, muốn kéo đồ thể dục của cô ra.

Lâm Lạc Lạc không tránh không né, quần áo bị kéo xộc xệch, lộ ra bờ vai trắng nõn mượt mà.
Trương Hoàn liếm liếm môi, trên mặt lộ ra hưng phấn, nhưng vào lúc này, Lâm Lạc Lạc dán giấy ăn lên trên cánh tay hắn.
Cánh tay hắn chợt lạnh, như thể thứ dán lên không phải giấy ăn gì mà là khối băng lạnh lẽo.
Hắn vội vàng ném giấy ăn trên cánh tay ra, giấy ăn rơi xuống trên mặt đất, không có gì dị thường.

Trên tay cũng không còn cảm giác lạnh lẽo, cảnh giác trong lòng buông lỏng, hoài nghi vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trương Hoàn lại không có chú ý tới, giấy ăn vốn dĩ có vẽ thứ gì đó lên, lúc này lại là một mảnh trắng tinh, toàn bộ vết máu không thấy đâu.
Lâm Lạc Lạc nâng bàn tay mềm như bông lên, dùng hết sức lực đánh Trương Hoàn, hắn hét thảm một tiếng: “A……”
Lý Diệu chạy tới, Lâm Lạc Lạc lại lần nữa ngẩng đầu, nở nụ cười vô hại với hắn.

Lâm Lạc Lạc lớn lên rất đẹp, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lại tinh tế, thời điểm cười lên mi mắt cong cong, đôi môi đỏ thủy nhuận và căng bóng hơi hơi gợi lên.
Lý Diệu bắt lấy tay Lâm Lạc Lạc, Lâm Lạc Lạc thuận tay ấn khăn giấy lên mu bàn tay hắn.
Vào lúc phù chú bằng máu đụng tới Lý Diệu, mu bàn tay hắn liền lạnh ngắt, như thể có thứ gì đó tiến vào thân thể, hắn rùng mình một cái.
Lâm Lạc Lạc nhẹ nhàng đẩy một cái, Lý Diệu lảo đảo lui ra phía sau vài bước, cuối cùng té ngã trên đất, xương cụt truyền đến một trận đau nhức, hắn hét thảm một tiếng.
Ngõ nhỏ bên kia truyền đến âm thanh: “Anh Cố, bên kia có người.”
Thấy có người chạy tới, Trương Hoàn cùng Lý Diệu thấp giọng mắng, định bỏ mặc Lâm Lạc Lạc rồi chạy.

Lâm Lạc Lạc lại vươn một chân ra, nhẹ nhàng làm bọn họ vấp ngã, cả hai bị đau lại kêu lên thảm thiết.
Lâm Lạc Lạc hạ chú ngữ lên hai tên này, sẽ làm bọn họ giống như người giấy vậy, chạm vào một chút là đau, dùng sức một chút cũng sẽ đau, thương một chút cũng sẽ đau, thời gian liên tục không đến một năm.
Đây là một loại nguyền rủa ngoan độc, nhưng mà dùng ở trên người bọn họ, một chút cũng không quá phận.
Sắc mặt Lâm Lạc Lạc nhìn không được tốt, quỷ mới biết người tới là tốt hay xấu, cô lại lấy ra một tờ giấy ăn khác, trộm vẽ bùa chú.
Sau khi nhìn thấy người đằng trước, cô có chút khiếp sợ, Cố Thần Hi?
Người tới chính là mấy thanh niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi, dẫn đầu là một người vai rộng chân dài, trên khuôn mặt tuấn lãng mang theo một chút kiêu ngạo khó thuần.

Lông mày kiếm rậm thoạt nhìn có chút hung ác, ánh mắt sắc bén dễ dàng mang đến cho người khác cảm giác áp bách, vừa thấy đã biết đây là một soái ca không dễ chọc.
Cùng với Cố Thần Hi ở Cục Quản Lý Thời Không hoàn toàn không giống nhau, nhưng trong lòng cô lại có một loại trực giác, đó chính là anh!
Sau khi tiến vào Cục Quản Lý Thời Không, cô không có việc gì thì sẽ nghiên cứu một ít tư liệu công khai của anh, dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
“Vậy mà lại thật sự gặp, đúng là quá trùng hợp.” Cô nở một nụ cười có chút ác ý.
Thời điểm cô cười, mi mắt cong cong, môi đỏ khẽ nhếch, có chút tà mị, rồi lại giống như mang theo chút nguy hiểm, rất đẹp.
Cố Thần Hi sửng sốt, bước chân dừng lại, tựa hồ có chút hoảng hốt.
Mấy người phía sau anh đi chậm một bước, không thấy được nụ cười của cô, liền lập tức âm dương quái khí hỏi: “Đây không phải là chị Lâm sao? Hóa ra là cô a! Sớm biết vậy chúng tôi đã không qua đây rồi, không có quấy rầy đến chuyện tốt của cô chứ?”
“Có di động không? Giúp tôi báo cảnh sát.”
Cố Thần Hi nhìn cô một cái, cô còn đang ngồi dưới đất, quần áo trên người xộc xệch kèm theo chút tro bụi.

Trên người còn dính máu, anh theo vết máu nhìn về phía tay cô, máu tươi chảy đầm đìa.
“Báo cảnh sát.” Anh cởi chiếc áo khoác gió trên người ra, ném lên người cô.

Lại một chân ngáng hai tên đàn ông có ý đồ chạy trốn, hai người lại kêu lên thảm thiết.
Tiếng kêu kia thật sự quá thảm, mấy thanh niên không phòng bị dọa sợ: “Lão đại, anh lưu tình một chút đi a, chúng ta chính là công dân tốt tuân theo pháp luật đó, không muốn bị bắt cùng anh đâu.”

Ngay cả cảnh sát đối diện điện thoại cũng kêu bọn họ không cần kích động, có chuyện gì thì chờ bọn họ tới giải quyết.
“Gọi tới một nữ cảnh sát.” Cố Thần Hi nói.
Dương Kính Tùng đang gọi điện thoại sửng sốt, nghi hoặc liếc nhìn Cố Thần Hi một cái, từ khi nào lão đại lại cẩn thận như vậy?
Lâm Lạc Lạc khoác áo khoác của Cố Thần Hi ở trên người, trên đó có mùi hương của nước giặt quần áo, còn có hơi thở nhàn nhạt thuộc về anh.

Cô hít một ngụm, lộ ra biểu tình thả lỏng.
Cố Thần Hi vừa vặn thấy một màn như vậy, lạnh lùng quay đầu đi.
Các cảnh sát rất nhanh đã tới, còn kéo thêm một nữ cảnh sát đang mặc đồ ở nhà, tới chiếu cố Lâm Lạc Lạc.
Dương Kính Tùng cùng một cảnh sát trung niên hói đầu cãi cọ: “Lần này chúng tôi là làm việc tốt.”
“Đúng, đúng, đúng, các cậu là làm chuyện tốt, mấy tiểu tổ tông ơi, tôi phải làm gì mới có thể liên tục không nhìn thấy mấy cậu trong vòng một tháng a!”
“Khó mà làm được, chúng tôi sẽ nhớ ông.” Mấy người trẻ tuổi cười rộ lên.
Cảnh sát trung niên hói đầu quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Lạc, Lâm Lạc Lạc mỉm cười nhìn ông ta, kế tiếp là một trận đau đầu truyền đến.
Lại là một tiểu tổ tông!
Ông ta quản lý khu vực này, rất quen thuộc với đám người Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi, cũng biết rõ “ân oán” của hai người, tức khắc cảm thấy một trận vi diệu: “Hôm nay thật hiếm thấy, hai tiểu tổ tông này thế nhưng lại không đấu đá lẫn nhau.”
Tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng điều gì nên nghe đều đã nghe, sắc mặt Lâm Lạc Lạc cổ quái, Cố Thần Hi đưa tay về phía cô: “Áo khoác.”
Lâm Lạc Lạc ôm chặt áo khoác: “Tôi lạnh.” Cảnh sát hói đầu vội vàng lấy một chiếc áo khoác đồng phục lại đây: “Ở đây có áo khoác.”
“Tôi không muốn, tôi chỉ thích……” Lâm Lạc Lạc tạm dừng một chút, giữa biểu tình cổ quái của mọi người, cô tiếp tục nói, “Áo khoác của cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới thứ nhất viết không được tốt lắm, có lẽ nên bắt đầu xem từ thế giới thứ hai hoặc thứ ba.
Truyện siêu đẹp đã hoàn thành, chọn chuyên mục tác giả để xem nhé.
《Nữ phụ sủng đại lão hằng ngày [xuyên sách]》: Cuộc sống hằng ngày của đại lão được sủng siêu ngọt.
《Nam chính luôn quá mức phối hợp ta hủy đi CP của hắn [xuyên nhanh]》: Cuốn truyện siêu cấp siêu cấp ngọt!.

Ngôn Tình Sủng
《Treo vai chính lên đa dạng đánh [xuyên nhanh]》: Nhóm vai chính tiếp vận mệnh bị treo lên đánh của các ngươi đi.
《Tẩy trắng vai ác có chút khó [xuyên thư]》: Tẩy trắng vai ác tẩy tuy rằng khó, nhưng lại rất ngọt.
《Quỳ cầu thu này yêu nghiệt [xuyên nhanh]》: Chính là thích sáng tác quá trình nữ chính yêu đương ngọt ngào.
《Sau khi mất trí nhớ, đại lão hào môn yêu thầm tôi》: Hắn biến thành minh luyến..