Chương 2: Chiếu Dã

Chiếu Dã bị đói tỉnh lại.

Hôm qua thi đấu bị tiêu hao quá nhiều thể lực, sau khi về phòng anh chỉ lo ngủ, quên ăn gì đó.

Chiếu Dã mở tủ lạnh, nhìn đống thực phẩm rác rưởi còn xót lại, cuối cùng đi ra cửa.

Vửa mở cửa, rơi xuống một chiếc túi. Anh nhặt lên xem, là đồ ăn.

Bánh kem nhỏ thơm ngọt, còn có bánh quy xốp. Chiếu Dã ngửi ngửi, đoán được có độc hay không. Độc thì không thấy, trên mũi chỉ thấy tràn đầy mùi hương, gợi lên sự thèm ăn.

Chiếu Dã đang phân vân nghĩ đồ ăn ở đâu ra, liền thấy một tấm ghi chú nhỏ, anh kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái đưa lên đọc:

“Xin chào, tôi là người mới chuyển tới ở lầu ba, tôi làm một chút đồ ngọt, hi vọng bạn sẽ thích, về sau giúp đỡ lẫn nhau, chúc một ngày vui vẻ”.

Chiếu Dã vẻ mặt vô cảm mà nhìn chữ ký: hai chữ ” Di Di”, ăn một miếng bánh quy, hương vị cũng không tồi. Ăn ba miếng là giải quyết hết, nhưng vẫn đói như cũ.

Chiếu Dã thu dọn rác vào túi, đội mũ đi ra cửa.

*

Vì tránh cho việc chuyển đồ chắn ở cửa làm ảnh hưởng tới người khác, Di Di tìm cục đá chặn ở cửa lớn. Thở hồng hộc bê được chiếc thùng thứ hai lên, Di Di đi một bước dừng một bước, tóc đuôi ngựa phía sau đung đưa. Cái thùng to che lại tầm nhìn phía trước, cô cẩn thận bước từng bước lên bậc thang. Đến chỗ rẽ, trên lầu truyền tới tiếng bước chân nhỏ, dần dần đến gần, dần dần đã rõ ràng.

Di Di ngẩng đầu, nhìn đến một thân người cao lớn, áo đen quần đen, đội mũ lưỡi trai, trên tay xách theo một túi rác. Người nọ ngược sáng, vành mũ kéo thấp, không thấy rõ mặt mũi.

Rõ ràng không quen biết, nhưng làm cho cô có cảm giác áp bức không biết từ đâu đến nên lùi về một bước dựa vào tường. Cô như muốn xác nhận thân phận của người này.

Di Di liếc mắt, từ chiếc túi rác thấy chiếc túi mình đóng gói bánh ngọt, nháy mắt cổ họng tắc nghẽn.

Đi, đi vứt rác sao?

Di Di đang tưởng tượng người sói nhổ ra miếng bánh quy nhỏ của mình, lộ ra hai chiếc răng nanh hung tợn nói:  “Không ăn nổi, không bằng bắt cô làm thịt nhé”.

Chết chắc rồi…

Người kia cắm mặt đi xuống, như một tòa núi lớn, nhưng không ngăn được lòng hiếu kỳ, cô nghiêng mặt nhìn trộm anh ta.

Thật cao…  chắc hẳn phải 1m9?

Trong lúc miên man suy nghĩ, Di Di ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, thâm thúy u tối, dường như đến từ rừng rậm xa xôi, núi sâu không thấy người, chỉ có  thiên nhiên núi rừng bát ngát.

Bất tri bất giác nhắm mắt lại, lúc mở ra, đã không thấy người đâu.

Di Di quay đầu lại, người nọ xách theo túi rác đi ra cửa, căn bản coi cô là không khí, ánh mắt cũng không liếc một cái.

Di Di thở phào nhẹ nhõm, chậm rì rì mà bò lên trên lầu.

Trong nhà đồ đạc đầy đất, chuyển đi chuyển lại, chuyển nhà thật là mệt, bỗng nhiên cô thấy hơi hối hận, một trăm đồng thì một trăm đồng, thuê là được rồi. Nản lòng một lúc ngắn ngủi, Di Di gặm xong miếng bánh mì nhỏ, lên tinh thần một lần nữa đi xuống lầu. Trong miệng hừ hừ không nổi, lúc này bỗng nhiên im bặt, bởi vì cô lại thấy được người nọ.

Trước cửa vuông vắn xuất hiện một cặp chân dài, sau đó là nhìn dần lên trên, giống như một pha phim được quay chậm, hiện ra một cơ thể với tỷ lệ hoàn mỹ.

Dưới  ánh chiều tà, Di Di nhìn rõ mặt anh.

Gương mặt rất đẹp, góc cạnh rõ ràng, khi nhìn thấy ấn tượng đầu tiên nhất chính là cặp mắt kia, như mũi nhọn không rét mà run mang theo vài phần buồn ngủ, chỉ một cái chớp mắt, Di Di rời ánh mắt đi. Anh đứng cạnh cửa, bên cạnh chính là mấy chiếc thùng to. Chân tay Di Di luống cuống, căng da đầu tiến lên phía trước, biểu tình mơ màng này như bán đứng cô.

Cô run rẩy đi đến, nghe được tiếng nói trầm thấp của người đàn ông trên đầu:

“Mấy cái này đều là của cô?”

“Ặc…” Di Di sợ tới mức chút nữa thì cắn vào đầu lưỡi, rụt rụt cổ, nói năng lộn xộn, “À, là…”

Vừa dứt lời, tay phải người nọ đã bưng lên một thùng, ước lượng xem nặng nhẹ ra sao, lại chồng lên trên một thùng nữa, tay trái đưa ra, đối với Di Di nói: “Cho nốt cái thùng kia lên đây”.

Di Di kinh ngạc đứng im tại chỗ, chờ lúc anh nói câu thứ hai mới phản ứng lại, run lẩy bẩy nói: “Không…”.  Nửa câu sau chưa nói hết, Di Di bị ánh mắt đang thúc rục dọa trở lại, ngoan ngoãn đem nốt cái thùng trên mặt đất lên tay anh.

Người nọ giống như lúc nãy đi ra cửa xách một túi rác nhẹ nhàng, bình thản ung dung mang ba cái thùng to lên lầu. Di Di đẩy cục đá ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lòng bàn chân loạng choạng, tâm tình phức tạp.

Tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng anh giúp cô, người cũng không phải đáng sợ như trong lời đồn. Di Di chạy chậm một đường lên lầu, người nọ vừa lúc đặt cái thùng xuống, chuẩn bị rời đi.

“Ặc, chờ một chút.” Di Di gọi anh lại, nhanh chóng cầm mấy túi đồ:

“Những cái trước nếu anh không thích ăn, có thể thử loại này…chúng tôi là cửa hàng bánh, tôi cảm thấy ăn cũng rất được…”

“Cảm ơn anh. Tôi là Di Di, về sau chúng ta là hàng xóm rồi, ha ha…”

Di Di cũng không biết bản thân mình đang cười cái gì, cô đang khẩn trương nên phun ra, vươn bàn tay ra giữa không trung cứng đờ tới mức tê dại.

Rốt cuộc, anh cũng nhìn qua, trầm mặc gật gật đầu.

Cùng đứng dưới một mái nhà, Di Di càng cảm nhận được thân hình trưởng thành cùng cao lớn, cô phải ngẩng đầu lên mới nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Nhưng cô không dám nhìn, bởi vậy không chú ý tới, trên mặt anh hiện một tia cổ quái.

Di Di dùng chiếc dao cắt băng dính ở thùng giấy, lấy ra mấy đồ linh tinh vụn vặt, đồ làm bếp và đồ điện, liếc mắt thấy người đứng ở cửa còn chưa đi, theo ánh mắt người đó nhìn vào trong không khí tụ thành một đường, tựa như vô hình bóp chặt yết hầu cô.

Ngắn ngủn vài giây, Di Di cảm giác mình như con cá trong chảo dầu, trần truồng, nóng rát, thê thảm.

Không biết vì sao người còn đứng ở đó, Di Di ho khan một tiếng, đánh vỡ  sự yên tĩnh này:

“À còn nữa, tôi phải xưng hô với anh như thế nào?”

Anh dường như không nghe được lời cô nói, sau một lúc lâu, mới chậm rãi phun ra hai chữ:

“Chiếu Dã.”