Chương 20: Cùng giường

Chiếu Dã nghe thấy tiếng dập cửa, anh nghĩ hành động này của cô là vì đang thẹn thùng. Anh ngơ ngác ngồi ở chỗ bọn họ vừa thân mật, nhớ lại, trong cơ thể có một chút xao động không thể kiềm chế.

Tay cô thật nhỏ…

Mặt đỏ lên thật đẹp mắt…

Môi hôn lên vừa mềm vừa ngọt…

Hết thảy cô đều tốt đẹp. Ngoài Di Di, vẫn là Di Di.

Anh muốn sờ vào nơi đó của cô.

Chiếu Dã hưng phấn làm cơ bắp căng chặt, nằm trên giường làm sao cũng không hạ xuống.

Đêm lạnh như nước, anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, thân thể nóng như thiêu đốt.

Không hề buồn ngủ, Chiếu Dã đẩy cửa ban công ra, gió thổi nhè nhẹ, vẫn không thể làm anh hạ nhiệt. Đêm nay không phải đêm trăng tròn, nhưng anh chỉ muốn ngửa mặt lên trời hú thật dài.

(kiểu sói hú đó các bạn=)))

Chiếu Dã nín thở chăm chú nhìn màn đêm, hô hấp Di Di đều đều truyền vào trong tai anh. Anh chống cằm nhìn chằm chằm vào cửa ban công đang đóng chặt, bức màu màu hồng nhạt chỉnh tề, không lộ ra một khe hở.

Chiếu Dã thả lỏng người nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống đất, không hề suy nghĩ bẻ gãy khoá cửa yếu ớt. Thảm màu nhung tơ màu vàng nhạt, một người nằm trên giường như ngọn núi nhỏ, Di Di hơi cong khóe miệng, yên bình ngủ say. Trong phòng có hương thơm nhàn nhạt, ngăn nắp sạch sẽ, nhiều vật dụng nhưng không hỗn độn. Trên tủ bày một loạt những con thú bông, còn có chiếc đèn ngủ nhàn nhạt.

Nơi này tràn ngập hơi thở của cô.

Chiếu Dã rón ra rón rén đóng cửa kỹ, nhẹ nhàng nằm lên giường ngay bên cạnh cô, tay chống đầu chăm chú nhìn Di Di đang ngủ. Giường này quá nhỏ, chiều dài không đủ cho anh duỗi thẳng chân, không dễ chịu. Chiếu Dã ngồi xuống sàn nhà, kiếm chỗ từ đuôi giường chui vào chăn, sờ tới cẳng chân bóng loáng, cuốn váy ngủ lên, muốn tiếp tục, nhưng cố nhịn mà thu tay về.

Cẩn thận ló đầu ra, hôn lên tóc Di Di, âm thanh không có tiếng động:”Ngủ Ngon”.

Trong mơ Di Di thấy một tòa núi nửa, điên cuồng chạy, núi lửa phun trào đuổi theo cô, thân thể muốn cách xa luồng nhiệt bất giác dịch khỏi người Chiếu Dã.

Bên người Chiếu Dã trống không, bất mãn ôm lấy eo Di Di, kéo về lồng ngực.

Ôm như vậy, Chiếu Dã không hề buồn ngủ.

Đi xuống, là quần lót mỏng manh, hướng lên trên, là ngon núi cao cao.

Thật khó lựa chọn…

Đang lúc đau khổ giãy giụa, Di Di bắt được tay anh, xoay người, đôi mắt buồn ngủ mông lung mở ra.

“Chiếu… Dã?”

Bốn mắt nhìn nhau, Chiếu Dã hơi xấu hổ, nên bất chấp tất cả, xoay người chặn Di Di, bóp eo đè chặt cô dưới thân mình. Đầu gối chống vào đùi cô, làm người không có cách nào cử động. Chăn rơi xuống, thân thể Di Di lộ ra trong không khí. Váy ngủ rộng thùng thình làm hai luồng đẫy đà có thể nhìn rõ, quần lót mỏng bọc lại mảnh đất thần bí, một đôi chân dài cân xứng.

Chiếu Dã chưa bao giờ cảm kích năng lực nhìn trong bóng đêm của loài sói như lúc này.

Nuốt nuốt nước miếng, anh cúi đầu phủ lên môi Di Di, vừa hôn được hai phút, bị Di Di dùng chân đạp xuống giường.

Chiếu Dã: “…”

Di Di không buồn ngủ nữa: “Anh làm gì vậy?”

“…không ngủ được.” Chiếu Dã mặt không đổi sắc.

“Vào bằng cách nào?”

Chiếu Dã chỉ chỉ ban công.

“…”Di Di kéo chăn trên đất lên, vô tình nói, “Đến như thế nào thì trở về như thế đó”

Chiếu Dã bất động như chết.

Di Di mặc kệ anh, dẹp góc chăn, không để ý Chiếu Dã có đi hay không, dù sao anh vẫn đang bất động. Một lát sau, dưới giường truyền đến tiếng Chiếu Dã nhu nhược thỉnh cầu: “Đừng đuổi anh, anh bảo đảm không làm bậy.”

Chiếu Dã rõ ràng đang đuối lý, nên bày ra bộ dáng như bị bắt nạt, lời nói ra vẻ đáng thương. Di Di cuối cùng cũng mềm lòng, nhắm hai mắt nằm dịch người vào trong.

Chiếu Dã vui vẻ đứng dậy, biến thành hình sói, khống chế thu nhỏ thân mình, nhìn qua như một con sói chưa thành niên. Di Di nghe được kinh ngạc nhìn Chiếu Dã đã nhảy lên giường, chưa kịp phản ứng, một cầu lông xù xù chui vào trong ngực cô.

Chiếu Dã ô ô nũng nịu với Di Di, đầu to cọ cọ cằm cô, cái đuôi ngoe nguẩy trong không khí.

Chiếu Dã bé nhỏ cũng bằng nửa người Di Di, sờ lên thịt mềm mum múp.

Ồ…cùng giường như thế này, có thể chấp nhận.

Di Di vuốt ve bộ lông mềm như nhung của anh, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”