Chương 4: Ăn lẩu

Chiếu Dã tự nhiên cầm lấy hai chiếc túi trong tay Di Di, chân dài bước lên, một bước lên hai bậc thang. Di Di nhìn hai bàn tay trống trơn, trong lòng rối loạn: Quen thuộc như vậy sao…

Hai người đi tới cửa phòng Di Di, Di Di bất giác cảm thấy chuyện này không ổn lắm.

Cô, vậy mà cùng với một người đàn ông không quen thân, ăn bữa tối, trong phòng mình. Đây không phải là dẫn sói vào nhà sao.

Di Di vô cùng ảo não, nhưng chính miệng cô đã nói ra, bây giờ cũng chẳng có lí do gì để đuổi Chiếu Dã đi cả. Vậy đành lấy ra bếp từ, làm nồi nước lẩu.

Chiếu Dã đứng ở phía sau cô nói: “Tôi về thay quần áo”.

“ừm, đi đi.” Di Di gật gật.

Chiếu Dã đi rồi, Di Di lén lút cầm con dao bấm nhỏ nhét vào túi, nếu có việc gì phát sinh ngoài ý muốn, cô cầm nó phòng thân. Sau đó rửa rau, thái rau, bầy đồ ăn lên bàn…

Khoảng năm sáu phút sau, Chiếu Dã đã quay lại.

Từ một thân quần áo màu đen, đổi sang một thân quần áo màu đen khác, Di Di không thấy chỗ nào khác nhau, nhưng ngửi được trên người anh hương vị sạch sẽ, không giống như lần trước, có mùi của xà phòng thơm.

“Anh có thể ăn cay chứ?” Di Di hỏi.

Chiếu Dã gật gật đầu.

Di Di cho nửa gói nước cốt lẩu, hạ lửa nhỏ, hương cay bốc lên ập vào mặt. Đồ ăn hóa giải mọi ưu phiền, Di Di khách sáo chào đón:” Anh ngồi đi”.

“Được.”

Nước sôi, Di Di cho đồ ăn vào trong nồi. Đầu mùa thu ăn lẩu là thích hợp nhất, nóng hổi, phòng nhỏ ấm áp dễ chịu.

“Lần trước cảm ơn anh đã giúp tôi dọn đồ.” Di Di nói với âm thanh chân thành, giơ lên cốc nước lọc trong tay, tinh quái nói:”Nào cụng ly”.

Thật ra Di Di vốn dĩ mua cho mình bia, nhưng Chiếu Dã ở đây, cô không tiện lấy ra.

“Chuyện nhỏ không tốn sức.” Chiếu Dã cũng uống ly nước sôi, nhẹ nhàng chạm cốc với cô.

Hai người ăn uống đều không nói chuyện. Di Di bị vị cay làm sặc, Chiếu Dã chủ động rót nước vào cốc cho cô. Một bữa cơm này không phát sinh chuyện xấu gì như Di Di nghĩ vớ vẩn trước đó, ngoài ý muốn rất hòa hợp hài hòa. Sau khi ăn xong, Di Di đã no tám chín phần, vui sướng ợ một hơi. Nhưng Chiếu Dã đang nhìn vào chiếc nồi trống rỗng, quay đầu nhìn Di Di.

Di Di khô khốc nói: “Không còn…”.

Cô đã mua đồ ăn cho hai ngày, vậy mà không đủ cho Chiếu Dã ăn.

“Vậy ăn thêm sủi cảo?” Di Di hỏi Chiếu Dã, “Chỉ có cái này…”

Chiếu Dã nói: “Được.”

Chưa tới vài phút, gió cuốn mây tan.

Di Di một tay chống cằm, nhìn đến ngây người.

Chiếu Dã lau lau miệng, cách một lớp sương khói nhìn chăm chú Di Di, bỗng nhiên nói: “Hôm nay cô..”

“Hả?” Di Di không nghe rõ.

Nồi lẩu vẫn còn sôi ùng ục, hơi nước dâng lên lượn lờ, ngoài cửa sổ gió thu cuốn lá vàng, cảm thấy một mảnh bình yên.

“Hôm nay trên người cô…” Chiếu Dã giọng nói nặng nề:

“Có mùi của hồ ly.”

“A?” Di Di nghe thấy việc của mình, ngẩng lên từ nồi lẩu.

Chiếu Dã híp mắt, bóng đèn ảm đạm chiếu lên khuôn mặt anh, mang đến một vẻ đẹp rất đàn ông.

“Là con hồ ly ở trên lầu.” Chiếu Dã nhẹ nhàng nói linh tinh.

Trên lầu?

“Anh nói Triết Triết?” Di Di gãi gãi đầu, “Nguyên hình cậu ta là Hồ Ly à”

“Triết Triết?” Chiếu Dã nắm bắt trọng âm.

“Cậu ta, không gọi là Triết Triết sao?”. Không khí này rõ ràng không thích hợp, Di Di muốn đổi đề tài nói:

“Aizzz, quên tắt bếp, chút nữa thì cháy nồi”.

Cô rút một đầu cắm điện của nồi lẩu, chủ động thu dọn chén đũa, lẩm bẩm nói:

“Lẩu ăn ngon thật, nhưng rửa bát thật phiền, khi nào mới có thể mua được máy rửa bát đây, có thì tốt quá…”

Đôi mắt Chiếu Dã vẫn còn đi theo cô. Di Di muốn khóc mất, rốt cuộc mình đã làm gì, vừa nãy còn vẫn là anh em tốt, sao giờ như muốn ăn cô thế này.

Chiếu Dã cầm tay cô đang thu dọn chén đũa, Di Di không thể động đậy, dao ở trong túi chỉ như thùng rỗng kêu to.

Động vật rất cảnh giác với nguy hiểm rình tập, đây là bản lĩnh trời sinh. Di Di rõ ràng cảm nhận được tâm trạng anh đang không tốt, không biết từ đâu mà tới, nhưng bất luận cái gì đây cũng không phải là một tín hiệu tốt.

Hơi thở của anh ngày càng gần, Chiếu Dã nâng cằm cô lên, ép cô đối diện với mình.

Anh che khuất nguồn ánh sáng trên đỉnh đầu. Di Di đứng gọn trong chiếc bóng như bóng ma, thị giác mơ hồ, những giác quan khác từ từ nhạy bén.

Cô có thể nghe thấy hơi thở vững vàng, gió đập vào cửa sổ, như va vào tiếng tim đập kịch liệt của cô.

Anh cầm tay cô, bàn tay ấm áp có lực, trong không khí vẫn tràn ngập mùi lẩu, hòa lẫn mùi hương sâu trong cổ áo anh.

Chiếu Dã hơi hơi cúi người, ở bên tai cô nói một câu.

“Di Di, cách Hồ Úc Triết xa một chút.”

Tựa như đang uy hiếp, cũng như tình nhân đang thì thầm.

Nói xong, Chiếu Dã buông tay Di Di, bưng lên chén đũa trên bàn:

“Tôi rửa chén, cô nghỉ ngơi đi”.

Nói xong anh đi vào bếp, xắn tay áo lên bắt đầu rửa chén.

Nghe được tiếng xả nước xì xào, Di Di mới cảm thấy tất cả đều chân thật. Hơi nóng bên tai vẫn còn, nổi lên một trận ngứa ngáy.

Hai chân Di Di nhũn ra, nhìn bóng dáng cao lớn kia hồi hồn.

Anh là, có ý gì?