Suy nghĩ cả đêm, cũng không suy nghĩ cẩn thận được ý của lời Chiếu Dã nói. Cô buồn ngủ đi vào tiệm, không có lực chào hỏi:”Xin chào…”.
Bé Nhỏ hỏi: “Chị Di Di, sao không có tinh thần vậy?”
Di Di xua xua tay, “Hôm qua ngủ không ngon.”
“Ặc, vậy chị chú ý nghỉ ngơi, trong tiệm còn có em mà”. Cô bé quan tâm nói.
Di Di mỉm cười, lần nữa lên tinh thần. Hôm nay không có khách đặt, Di Di làm một ít bánh, rồi đưa cho Bé Nhỏ bày biện.
Đang muốn nghỉ ngơi, một đám người đi vào trong tiệm.
Là Triết Triết cùng bạn bè của cậu ta.
Di Di đi ra đón tiếp, mặt ngoài hòa nhã, trong lòng lại nổi lên một chút đề phòng với Triết Triết.
“Di Di, tôi nói được làm được nhé.” Triết Triết cười lên như ánh mặt trời, “Tôi nói dẫn bạn tới ủng hộ.”
Bạn bè cậu ta đều là những thiếu niên đẹp trai, nhìn Di Di đều khen ngợi, còn không quên khen cả Bé Nhỏ, lời nói ngọt ngào không chịu nổi.
“A, cảm ơn các bạn.”
Triết Triết hào phóng nói; “Các cậu ăn gì, hôm nay tôi mời”
Mấy người chọn lựa, Di Di đi đến bên cạnh Triết Triết, thuận miệng hỏi:”Triết Triết, tên đầy đủ của cậu là gì?”
“Sao hỏi cái này?” Triết Triết nhếch miệng, “Tên của tôi hơi khó đọc, sợ cô không nhớ được, tôi là Hồ Úc Triết.”
“Rất dễ nghe.”
Tên này trong lời Chiếu Dã nói giống nhau, là cùng một người.
“Đúng rồi Di Di.” Hồ Úc Triết vui vẻ lên, lộ ra chiếc răng nanh:”Cuối tuần cô có nghỉ làm không?”
“Nghỉ?”
“Đúng vậy, tôi muốn mời cô đi xem phim, bánh lúc trước cô tặng ăn rất ngon, tôi cũng phải trả lễ lại chứ”.
Di Di là quản lý cửa hàng, nhưng vẫn có ngày nghỉ. Không hiểu sao trong đầu lại hiện lên vẻ mặt của Chiếu Dã, còn có câu cảnh cáo kia.
Cô lắc đầu: “Gần đây rất bận, cậu và bạn bè đi đi”.
“A –” Hồ Úc Triết mất mát mà kéo thanh âm, “Vậy tối nay cô có rảnh không?”
Thiếu niên chân thành tha thiết nói với hai mắt ướt át mong đợi, Di Di hơi mềm lòng, nhưng vẫn nói: “Không rảnh, lần khác đi”.
“Được, một lời đã định.” Hồ Úc Triết với bạn cậu vui vẻ tới, hồ hởi rời đi.
Thân mình Di Di toát mồ hôi.
Sau đó mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày gặp phải Hồ Úc Triết, cậu ta gặp một lần hỏi một lần, Di Di đã nhiều lần từ chối, rốt cuộc cùng bại trận.
Cũng chỉ xem một bộ phim mà thôi, ăn bữa tối cùng sói cũng đã trải nghiệm qua rồi, chỉ là một Triết Triết nho nhỏ cũng không hẳn phải sợ.
Di Di nói: “Ngày mai đi.”
“Tôi đều được, Di Di, cô quyết định.”
Vì thế hẹn được thời gian, Hồ Úc Triết kiên trì cậu ta sẽ mua vé, Di Di không lay chuyển được, sẽ mua chút đồ ăn uống cho cậu ta.
Buổi tối, Di Di tắm rửa xong, thoái mái dễ chịu bước chậm ra ngoài tiểu khu đi dạo.
Đối diện đi tới một hình bóng quen thuộc, hình dáng này không cần phải phân biệt với người khác, mới chuẩn bị chào hỏi, gió đêm thổi tới một mùi máu tươi.
Di Di nhíu mày, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng.
Chiếu Dã phong trần mệt mỏi, hòa nhập trong bóng đêm, một đôi mắt đen tối không rõ.
Di Di biết qua anh mỗi ngày đều đi sớm về muộn, chính là chỉ hoạt động vào ban đêm, làm việc gì như thế nào, Di Di cũng không biết, càng không tiện chủ động hỏi. Hiện tại như bây giờ, anh từ bên ngoài trở về mang theo mùi lạ. Di Di không dám suy nghĩ sâu xa xem đã xảy ra chuyện gì.
“Di Di.” Chiếu Dã lần đầu tiên chủ động mở miệng.
“A?” Di Di ra vẻ nhẹ nhàng, trả vờ không ngửi được mùi gì: “Chào buổi tối, anh cũng ra ngoài đi dạo sao?”.
Chiếu Dã dừng một chút, “Trễ chút tôi tới tìm cô”.
Di Di: “…”
Trễ chút? Bao lâu? Tìm cô? Tìm cô làm cái gì?
Vì Hồ Úc Triết? Anh thần thông quảng đại tới mức này sao…
Di Di mất hứng thú nhàn nhã đi dạo, vài phút sau, lòng mang tâm sự nặng nề đi về phòng.
Di Di nhìn mắt mèo phía đối diện, vẫn còn sáng đèn, rõ ràng Chiếu Dã đã ở nhà.
Một lát sau cửa bị gõ vang, Di Di muốn giả chết, lại sợ Chiếu Dã đập vỡ cửa, vẫn nên mở cửa thôi. Chiếu Dã đã đổi một bộ quần áo màu trắng ngắn tay, lộ ra cơ bắp cường tráng trên cánh tay. Trời đã chuyển lạnh, sao anh cũng không sợ lạnh, mà Di Di đã sớm đắp chăn bông rồi.
Mùi máu tươi không còn, thay vào đó là mùi hương quen thuộc.
Di Di không biểu cảm lùi về sau một bước, ngăn cách một mét so với anh, hỏi:
“Ặc, anh có chuyện gì sao?”
Chiếu Dã dựa vào khung cửa, cúi đầu không nói. Thật lâu sau, anh dường như hạ quyết định quan trọng nói:
“Ngày mai cô có thời gian không?”
“Ngày mai…” Di Di trong lòng nhảy dựng: “Ngày mai làm sao vậy?”
Chiếu Dã: “Hẹn cô.”
Di Di: “…”
Từ bao giờ vận đào hoa của cô mấy ngày nay đều ngập tràn như vậy, tuy rằng trước mặt đều là hoa ăn thịt người.
“Hẹn tôi làm gì?”
Chiếu Dã: “Theo đuổi em.”
Như bị sét đánh, Di Di cả kinh tiêu hóa câu này.