Chương 6: Trực giác

“Em có thời gian không?” Chiếu Dã thấp giọng hỏi: “Giữa trưa ….”

“Chờ, chờ đã”. Di Di đánh gãy lời anh.

Đây đã không phải là vấn đề đơn giản, Di Di chỉ chỉ Chiếu Dã, sau đó chỉ vào mình, không dám tin nói:”Anh muốn…theo đuổi tôi?”

“Không thể sao? Hay là, em đã có bạn tình?”

Chiếu Dã đầu tiên nhìn cô, sau đó nhìn quanh bốn phía, một kiểu giày dép nữ, ghế sô pha, phòng ngủ đều là giường đơn. Anh đã dùng qua toilet của cô, đồ vật đều là của riêng cô, phòng ở hơi thở độc thân, sau đó chém đinh chặt sắt nói:

“Em không có”

Đây không phải trọng điểm.

Di Di lau lau mồ hôi lạnh, vẫn không tiêu hóa nổi chuyện này:

“Chúng ta mới quen biết chưa tới nửa tháng, anh cũng chỉ gặp qua tôi vài lần, công việc, tính cách, thói quen…còn không hiểu hết, vì sao muốn theo đuổi tôi?”

Chiếu Dã không trả lời ngay, mà đóng cửa lại, đi đến gần một bước, hiện tại giữa hai người chỉ cách nhau nửa bước chân.

Thân hình có sự chênh lệch làm cho Di Di cảm thấy áp bức:”Anh đừng tới đây, ngồi xuống”.

Chiếu Dã ngồi ở vị trí hôm trước ăn lẩu, Di Di tìm chỗ cách xa anh một chút rồi ngồi xuống.

Không khí ngưng lại, có chút mơ hồ. Bởi vì câu anh vừa nói, tâm trạng anh và Di Di không giống nhau. Bốn mắt nhìn nhau, Chiếu Dã lên tiếng trước: “Chắc em đã biết anh là loài nào”

Di Di gật đầu.

“Bọn anh là Sói, so với các động vật khác không giống nhau”. Chiếu Dã nói với âm thanh mê hoặc, giống như một câu thần chú xa xưa:

“Người kia ra sao, chỉ cần liếc mắt một cái là biết”.

Di Di hình như có thể hiểu, nhưng hình như cũng không hiểu lắm, cô lặp lại câu nói trước đó:

“Nhưng chúng ta mới biết nhau nửa tháng…”

“Thời gian không liên quan.”

Chiếu Dã nói lời này ra như cười một cái không thể thấy được, đôi mắt thẳng thắn nhìn chăm chú vào Di Di, không có tính công kích, ngược lại có chút mềm mại chưa bao giờ có:

“Sói, dựa vào trực giác.”

Di Di sững sờ, bây giờ cô mới ý thức được, Chiếu Dã đang rất nghiêm túc.

Không phải trêu chọc, không phải trêu chọc, không phải là động vật mạnh mẽ bắt nạt đùa giỡn với loài động vật nhỏ yếu hơn mình.

Anh nghiêm túc.

Bỗng dưng mặt Di Di trở nên đỏ tới tận mang tai, đây là đang tỏ tình sao, cô còn chưa bao giờ, à không phải… chưa bao giờ bị sói tỏ tình…

Sao cũng không thể tin được.

Trước đó Mai hoa lộc nói rằng khách thuê trước đây bị anh dọa chạy, anh không phải là gặp một người thì theo đuổi một người chứ.

Di Di cắn môi, nghẹn nửa ngày nói: “Chúng ta không quá thích hợp… đi.”

“Di Di, không cần vội từ chối.” Chiếu Dã nói, “Như vừa nãy em nói, có thể dễ dàng giải quyết, chờ chúng ta hiểu được đối phương, sau đó em đưa ra lựa chọn cũng không muộn”.

Di Di chưa bao giờ nghe được Chiếu Dã nói nhiều như vậy, anh gọi tên mình đều làm cô cảm thấy khẩn trương, anh tựa như im lặng hồi lâu, tất nhiên có chuẩn bị mà đến.

“Di Di?” âm thanh như dò hỏi.

Di Di ngơ ngác gật đầu.

Chiếu Dã đứng lên, tiếng nói thâm trầm chậm rãi:

“Nếu em đồng ý, vậy bắt đầu từ phương thức nguyên thủy nhất đi”.

“A?” Di Di không hiểu, phát ra một từ đơn.

Chỉ thấy Chiếu Dã búng tay một cái, bỗng dưng biến thân thành một con sói lớn màu trắng loang lẫn màu xám, chiều cao so với hình người của anh không khác lắm, nhưng thân hình to hơn một chút. Hai chiếc tai dựng thẳng lên, tinh thần phấn trấn lắc lắc xõa tung lông tóc.

*Vừa tra google tìm hình sói trắng xám xong, haha

Di Di bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, miệng mở thành hình chữ “O”. Cô giơ tay, một sợi lông trắng rung rinh rơi vào lòng bàn tay.

“Này…” Di Di phát ra tiếng kinh ngạc.

Chiếu Dã biến thân thành sói, không thể trả lời, nhưng anh hơi nghiêng tới gần, hiền lành cúi thấp hạ người xuống.

Đây là một lời mời.

Di Di thử giơ tay, sờ theo lớp lông tóc của anh, xúc cảm không giống như mèo hay chó, có phần rắn chắc, càng thêm nhu thuận.

Di Di không khỏi cảm thán, cùng là động vật với nhau mà chênh lệch quá rõ, nguyên hình của cô, so sánh với anh thấy đúng là mini…

Aiz!

Vừa cảm thán xong, Chiếu Dã đã biến hình trở lại, bàn tay Di Di vẫn còn đặt trên ngực anh, ánh mắt anh mang ý cười, Di Di buông tay như bị điện giật.

“Thích?”.Chiếu Dã hỏi với thanh âm trầm thấp.

Di Di mặt đã đỏ bừng, cô chỉ là có hảo cảm với những động vật có lông tơ, yêu thích không kiềm chế được mà sờ lên.

Chiếu Dã không làm Di Di khó xử thêm, lại nói: “Nhất định em đã tò mò, tôi làm việc gì đúng không?”.

Di Di ngước mắt, Chiếu Dã lấy trong tay ra một tấm vé đưa cho cô, cô nhận lấy.

Là một chiếc vé vào cửa, mặt trên ghi:

“Trận đấu quyền anh · Vương giả trở về”, sau đó một chuỗi thời gian và địa chỉ.

Cho nên, anh là một tay quyền anh sao? Cô đã từng nghĩ anh có thể là tội phạm giết người, trộm cắp, tóm lại là không phải người tốt gì. Di Di thầm xin lỗi tận đáy lòng vì suy đoán trước đó đã mạo phạm.

Chiếu Dã nói: “Ngày mai là trận đấu cuối cùng, hy vọng em có thể đến”.

Di Di nói: “Được.”

“Còn nữa, không cần sợ anh, anh sẽ không ăn em”.

Chiếu Dã nói đùa một câu.