Chương 14: Diệp gia đại loạn (2)

Gần trăm hắc y nhân mất mạng dưới một chiêu hời hợt, khiến mọi người một phen kinh hãi, không hẹn mà cùng dừng tay, hai bên trở về trận doanh của mình, nhất thời không khí trở nên trầm mặc, để lại một đám máu thịt bầy nhầy ở giữa sân. Ở trong mắt người khác thì chỉ nhận ra không gian xung quanh đám hắc y nhân vặn vẹo, rồi sau đó bọn chúng mất mạng, nhưng trong mắt Tử Phong, hắn có thể thấy linh khí từ cái phất tay của Tôn cấp cường giả trở nên vô cùng cuồng bạo, biến thành một khối giống như thực chất đè ép xuống đám hắc y nhân, khiến chúng không chịu được áp lực mà nổ tung, Tôn cấp cường giả kia hầu như không dùng chút linh lực của bản thân nào, khả năng câu thông với thiên địa linh khí chính là sự khác biệt một trời một vực giữa Tôn cấp và Vương cấp.

Ba Tôn cấp cường giả từ trên trời hạ xuống, lộ ra ba khuôn mặt già nua, nhưng cơ thể vẫn vô cùng tráng kiện. Nhìn thấy ba lão giả, Diệp Bắc Phàm vội vàng quỳ xuống: “Tham kiến ba vị Thái thượng trưởng lão!”, nhất tề tất cả mọi người của Diệp gia đều quỳ xuống. Tử Phong không nhận ra ba người, nhưng danh tự của ba vị thái thượng trưởng lão ngược lại đã nghe đến, ba người vốn là ba huynh đệ, Diệp Kinh Thiên, Diệp Vấn Thiên cùng Diệp Chấn Thiên. Không hổ danh những cái tên khí phách của mình, ba người đích thực là trụ cột của Diệp gia, là ba cao thủ Tôn cấp duy nhất thủ hộ Diệp gia mấy trăm năm nay.

Còn về việc tại sao hắn lại biết đến những thứ này, công lao cũng vẫn là quy về Diệp Thủy Lan, tiểu nha đầu không hiểu chuyện, bản thân lại có địa vị cao trong gia tộc, đã vô tình để lộ khá là nhiều thứ cơ mật của Diệp gia cho Tử Phong biết. Đối với hắn thì đám thông tin này cũng chỉ để đấy gọi là biết, chứ cũng chẳng để làm gì cả, suy cho cùng hắn không có chút hứng thú nào với Diệp gia cả. Trên thực tế, nếu để cho các đại gia tộc khác của Càn Nguyên đế quốc biết được những điều cơ mật đó, Diệp gia cách diệt vong cũng không bao xa.

Ba vị lão tổ sau khi hạ xuống thì vô cùng tự nhiên mà đón nhận toàn bộ Diệp gia quỳ lạy, điều đó cũng phải thôi, nếu không có ba vị lão tổ thì Diệp gia có còn tồn tại hay không còn chưa biết, nữa là đạt được tới thành tựu ngày hôm nay. Diệp Kinh Thiên, vốn chính là người vừa ra tay, chỉ gật đầu đáp lễ với Diệp Bắc Phàm, hắn là lão tổ tông, đáp lễ một vãn bối là tối đa rồi, đừng mong hắn sẽ chào hỏi này nọ. Diệp Kinh Thiên quét mắt nhìn đám hắc y nhân, sau khi nhìn thấy đồ án chữ “Ma” trên ngực bọn chúng, lão hừ lạnh một tiếng:

“Hừ, người của Âm Ma tông sao lại tới đây tập kích Diệp gia ta, phải chăng thật sự muốn đối đầu với Lăng Hư Cung sao?”

Đúng lúc này, một tiếng nói âm trầm vang lên: “Việc riêng của Âm Ma tông chúng ta chưa đến lượt Lăng Hư Cung nhúng tay vào!” Dứt lời, một trung niên nhân mặc đồ đen bỗng quỷ dị xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, theo sau hắn là hai người mang mặt nạ không rõ diện mạo. Không ai biết ba người xuất hiện thế nào, đến cả Diệp Kinh Thiên cũng chỉ miễn cưỡng nhìn ra động tác của bọn họ, nhất thời khiến hắn không dám khinh thường, phải biết đến cảnh giới Tôn cấp như hắn, sự cách biệt giữa mỗi phẩm giai là vô cùng khổng lồ, tốc độ của đám người vừa xuất hiện hắn tự nhận là có thể làm được, nhưng thực hiện một cách nhẹ nhàng như bọn chúng thì không thể.

Diệp Kinh Thiên nhìn thấy trang phục của trung niên nhân, tuy có chút cẩn thận, nhưng vẫn dùng ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thì ra là chấp sự của Âm Ma tông, không biết Diệp gia ta đã đắc tội gì với quý tông để mà đêm hôm khuya khoắt đem người đến đại náo Diệp phủ ta vậy?”.

Trung niên nhân vẫn một bộ dáng âm trầm, lạnh lùng trả lời, ngữ khí kiêu ngạo giống như ra lệnh: “Diệp gia bọn ngươi không đắc tội Âm Ma tông ta, nhưng hậu bối của ngươi thì có, ta không thích nói nhảm, các ngươi chỉ có hai lựa chọn, giao ra Diệp Cuồng, bằng không ta sẽ diệt Diệp gia!”.

Diệp Kinh Thiên nghe vậy biến sắc, nhưng công phu hàm dưỡng của lão vô cùng tốt, trong lòng thầm ghi hận nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ. Lão nhị Diệp Vấn Thiên thì không được như vậy, hắn trời sinh nóng tính, không chịu nổi chỉ tay vào mặt tên chấp sự mắng: “Âm Ma tông bọn mi đừng có khinh người quá đáng, Diệp gia bọn ta tự nhận không phải đối thủ của Âm Ma tông bọn mi, nhưng cũng không phải quả hồng mềm để bọn ngươi muốn nắn thế nào thì nắn!”

Lão tam Diệp Chấn Thiên vẫn bảo trì trầm mặc từ đầu tới giờ cũng gật đầu: “Muốn đánh thì đánh, đừng dài dòng”.

Diệp Kinh Thiên nghe vậy thì không nói gì, nhưng thần sắc trên mặt cho thấy hắn vô cùng hài lòng với hai vị đệ đệ của mình. Thực tế Diệp gia còn không phải là đối thủ của hoàng thất Lâm gia, chứ đừng nói đến một con quái vật lớn sánh ngang với thủ hộ tông môn Lăng Hư Cung của Càn Nguyên đế quốc, nhưng nhìn vào việc Âm Ma tông chỉ cho một tên chấp sự đến đây, hiển nhiên là không muốn làm to chuyện, Diệp gia nếu như vậy còn tỏ ra nhún nhường thì mặt mũi sẽ mất hết.

“Hừ, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, Số Một, Số Hai, chơi đùa với bọn chúng một lát đi, nhớ giữ người sống.”, trung niên chấp sự cười lạnh rồi phân phó hai người đeo mặt nạ sau lưng.

Hai thân ảnh phía sau tên chấp sự, được gọi là Số Một, số Hai, dùng một động tác cứng ngắc như cương thi gật đầu một cái, sau đó từ hai người bọn họ bỗng tỏa ra khí thế kinh người, nhất thời không khí giống như bị uốn cong bởi áp lực đó. Võ giả Vương cấp cùng Tướng cấp chỉ cảm thấy một áp lực kinh thiên đang đè lên vai, giống như đang vác theo một khối đá vạn cân, cố hết sức cũng chỉ miễn cưỡng đứng vững. Tướng cấp võ giả thì bị ép quỳ gối trên mặt đất. Vương cấp cùng Tướng cấp còn như vậy, Sư cấp trở xuống còn thê thảm hơn, Sư cấp còn đỡ, ít nhất chỉ bị áp lực ép gục xuống đất, Sĩ cấp thì trực tiếp phun máu, kẻ thực lực thấp thì ngã xuống hôn mê bất tỉnh, không rõ là còn sống hay không. Điều kì lạ đó là mặc dù người của Diệp gia bị ảnh hưởng, nhưng người của Âm Ma tông vẫn bình yên vô sự, hiển nhiên số Một cùng số Hai chỉ nhắm vào Diệp gia.

Ngay từ lúc tên chấp sự cùng hai tên số Một, số Hai xuất hiện, Diệp Kinh Thiên đã cảm thấy bọn họ không đơn giản, lúc này thấy hai người phóng thích khí thế thì sắc mặt không khỏi có chút khó coi, uy áp của hai người bọn họ, không thua kém gì hai vị đệ đệ của hắn, cũng là Tôn cấp, nhìn hai người vẫn có vẻ tinh huyết tràn đầy, hắn có thể khẳng định hai người này rất trẻ, trẻ như vậy mà đã đạt tới Tôn cấp, không hổ là Âm Ma tông, tông môn có thể sánh ngang với Lăng Hư Cung.

Diệp Vấn Thiên vung tay một cái, nhất thời áp lực trên thân mọi người biến mất, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Tôn cấp uy áp hả, chỉ bằng thủ đoạn công kích tinh thần bất nhập lưu như vậy mà muốn Diệp gia bọn ta khuất phục sao!”

Tôn cấp uy áp là thủ đoạn công kích tinh thần thường thấy của Tôn cấp cường giả, nghe thì có vẻ phức tạp, nhưng trên thực tế vô cùng dễ dàng đối với cao thủ Tôn cấp, về cơ bản họ chỉ cần dùng linh hồn lực cường hãn của bản thân tạo áp lực lên người hoặc một nhóm người là được. Tu vi từ Vương cấp trở xuống hầu hết đều không có khả năng tu luyện linh hồn lực giống như Tôn cấp cường giả, dẫn đến linh hồn lực yếu ớt, một khi gặp được uy áp từ Tôn cấp là căn bản sẽ hết cách. Đây chính là lí do tại sao Tướng cấp cửu phẩm đôi khi có thể vượt cấp chiến đấu với Vương cấp, nhưng có cả trăm Vương cấp cũng không thể làm gì một cường giả Tôn cấp.

Tử Phong núp ở trên mái nhà cũng chịu ảnh hưởng của uy áp từ hai tên Tôn cấp, nhưng hắn rất không may không được sự bảo vệ của Diệp Vấn Thiên.

Ngay lúc Tôn cấp uy áp phủ xuống, hắn chỉ thấy máu huyết trong cơ thể sôi trào, đầu óc choáng váng, lấy cơ thể có chỉ số ngang ngửa Sĩ cấp cửu phẩm của hắn mà cũng có xúc động muốn thổ huyết, ngay sau đó hắn nghe thấy một âm thanh vang lên trong đầu: “Phát hiện tinh thần lực ngoại lai xâm lấn, khởi động phòng hộ tinh thần, tiêu tốn một điểm tích lũy mỗi phút, xác nhận?”.

Giống như là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, đang lúc Tử Phong hắn không còn cách gì để chống lại uy áp, thì tiếng nói của Hệ thống lại vang lên. Tử Phong hiện giờ tuy không nói là giàu có, nhưng một điểm tích lũy mỗi phút không thấm vào đâu so với 8000 điểm mà hắn có, nếu muốn hắn có thể ở đây thêm vài ba tiếng đồng hồ nữa, không vấn đề. Tử Phong ngay lập tức xác nhận mở ra phòng hộ tinh thần. Ngay sau đó hắn cảm thấy một luồng lương khí ngấm vào tứ chi bách hải của hắn, vô cùng thoải mái, uy áp khiến hắn suýt ngất đi đã biến mất, hắn đối với việc Hệ thống tiến hóa thi thoảng lại lộ ra một công năng nghịch thiên đã chết lặng rồi, nếu bây giờ hệ thống tự nhiên sau một đêm biến hắn thành Thánh cấp cũng không khiến hắn ngạc nhiên nữa.

Hai tên số Một số Hai sau khi nghe lệnh của tên chấp sự, liền giơ ngón tay về hướng ba người Diệp Kinh Thiên ngoắc ngoắc ngón tay ra ý khiêu khích, rồi nhún mình bay lên không trung.

Hai người Diệp Vấn Thiên cùng Diệp Chấn Thiên vốn muốn ra tay, nhưng ngại ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nên vẫn cố nén, nay thấy hai tên kia bay lên trời, vô cùng đúng với ý muốn, liền không do dự phi thân đuổi theo.

Bốn thân ảnh vừa biến mất sau đám mây, uy áp cũng theo đó mà đi, nhưng ở từ trên cao vọng xuống có thể nghe thấy âm thanh chiến đấu, hiển nhiên là bốn người đã bắt đầu giao chiến.

Diệp Kinh Thiên thoáng đưa mắt nhìn lên trời chỗ bốn người đang đánh nhau một chút, rồi ngay lập tức thu hồi ánh mắt nhìn tới trung niên chấp sự. Tên chấp sự lúc này vẫn một bộ dáng cao cao tại thượng, chắp tay sau lưng đứng đó nhìn Diệp Kinh Thiên cười mỉa mai: “Ngươi không đi giúp bọn hắn?”.

Diệp Kinh Thiên hừ nhẹ một tiếng không nói gì, tâm thần tập trung vào cuộc chiến ở trên không, thực ra không phải hắn không muốn giúp hai vị đệ đệ của mình, nhưng tên chấp sự vẫn còn ở đây, hắn cũng không tin tà giáo như Âm Ma tông thì sẽ có khí độ của cường giả, nếu như hắn gia nhập chiến đoàn mà tên chấp sự này muốn đối phó Diệp gia thì mọi chuyện hỏng bét a. Phải biết để làm được chấp sự của một môn phái cự đầu như Âm Ma tông, tu vi cũng phải ít nhất đạt tới Tôn cấp a, mà từ kinh nghiệm của Diệp Kinh Thiên hắn, tên chấp sự này có thực lực không dưới mình, nếu để yên cho hắn ra tay với Diệp gia thì hắn có đánh đuổi được Âm Ma tông đi cũng còn có tác dụng gì, một gia tộc mất đi căn cơ không sớm thì muộn cũng suy tàn, đó là điều hắn không muốn thấy một chút nào.

Trung niên chấp sự thì căn bản không quan tâm, nhàn nhã đứng ở đó, có vẻ như rất tin tưởng vào thực lực của hai tên thủ hạ của mình. Tình cảnh nhất thời trở nên vô cùng lúng túng, hơn ngàn người đứng chia làm hai phe, giương cung bạt kiếm nhưng chỉ nhìn nhau mà không động thủ.