Chương 2: Vân Toản lập uy, Túy Tửu thể hiện bản lĩnh

Một tướng quân bối rối nói:”hay là…hay là để bị chức gọi giám sát đại nhân dậy”.

Toản xua tay ” cứ để đại nhân ngủ cho ngon chúng ta cứ chờ vậy”

Nghe phải chờ, biết chờ đến bao giờ nên sắc mặt ai cũng trầm xuống. đến trưa Sở Vân mới tỉnh dậy bước vào doanh trại. vừa vào thấy các tướng hôm qua cùng uốn rượu với mình đều ở đây nên Sở Vân nói
“mọi người đến đủ rồi sao?”

Sau đó vỗ tay hô lên ” tốt, tốt lắm”.

Bấy giờ Vân Toản mới lên tiếng” giám quân đêm qua uốn quá chén chăng?”

Nghe đến đây Sở Vân kiêu ngạo” tối qua muộn quá…, muộn quá…, hôm khác rủ tướng quân uốn cùng” trong lòng Vân Toản cười lạnh nhưng vẫn hỏi

“Hôm qua Sở giám quân có xem công lệnh của ta chưa?”

“Rồi” Sở Vân đáp tự nhiên. lúc này biết Sở Vân đã mắc bẫy nên Vân Toản nói “điều một đy trễ nghị sự, điều hai uốn rượu phá phách rối loạn kỹ cương, tội đáng chém đầu, người đâu bắt Sở Vân lại cho ta” Lúc này hai tên lính gác chạy vào bắt Sở Vân lại, lão lúc này mới hoàn hồn la ó nhưng rất nhanh đã bị giải ra pháp trường.

Túy Tửu đang canh gác thì một tên lính thúc ngựa đến la to

” Sở giám quân uốn rượu, đi trễ nghị sự rối loạn kỹ cương giờ ngọ hôm nay trảm tại chỗ, mọi người có thể đi xem nhưng phải kỹ cương trật tự”

Tửu tò mò, từ nhỏ cậu đã chăm học binh pháp, gia đình cậu có môn bắn cung thượng thừa bách phát bách trúng, biết quân ta trước khi cậu nhập ngũ đã thua liên miên nên nghĩ có lẽ đây là chiêu của đại tướng quân mượn đầu Sở Vân để làm sĩ khí quân lính tăng lên. cậu nghĩ thầm

” ta phải đy xem mới được”.

Cậu rũ Lương Ngô cùng đy, Lương Ngô là bạn tốt cậu quen khi cả hai đăng ký nhập ngũ. Lương Ngô thân hình to xác bụi bặm, da ngăm đen tóc xoăn, miệng hơi hô.

Vừa đến pháp trường đã thấy Sở Vân bị trói khuôn mặt hóc hác bơ phờ. gần đến giờ ngọ thì một viên hoạn quan thúc ngựa chạy đến cầm bảo kiếm la to

“Đại nhân khoan chém đầu, bệ hạ truyền lệnh thả Sở Vân”.

Lão thấy mình đã được thoát nạn, Sở Vân đứng dậy nhìn Vân Toản hét lên

“ngươi dám bắt ta, ngươi tiêu rồi. Ha ha ha lão phu xem thử ai dám đụng vào ta”.

Mọi người xì xầm:” Vân Toản đại tướng quân dùng chiêu này làm sĩ khí ba quân tăng lên, chỉ chờ lệnh cứu của bệ hạ thì thả được Sở Vân ra, đúng là kế vẹn toàn”. Túy Tửu nghĩ

“không lẽ không chém thật sao, nếu vậy thì đại tướng quân này cũng thường thôi”.

Lúc này Vân Toản đứng dậy cầm kiếm chém đứt đầu con ngựa của tên hoạn quan, rồi nói

“xông vào quân đội,làm rối loạn kỹ cương tội chém đầu”.

Nghe đến đây và thấy máu me tùm lum tên hoạn quan sợ quá tè cả ra quần, quỳ xuống khóc lóc van xin

“đại nhân tha mạng, nô tài chỉ làm theo lệnh bệ hạ”. Trương Vân Toản nói

“nể tình ngươi phụng mệnh bệ hạ nên con ngựa này chết thay ngươi”.

Sau đó Vân Toản quỳ trước thanh kiếm của vua nói “chiến tướng sa trường có việc cũng không thể nghe vua, xin bệ hạ thứ tội”.

xong ông nói

“Sở Vân uốn rượu, phá phách làm trễ nghị sự tội chém đầu tại chỗ”. ông cầm kiếm đến thẳng chém bay đầu Sở Vân, tướng sĩ ba quân rét lạnh.

Tối hôm đó ông giao nhiệm vụ cho các tướng. tiểu đội Túy Tửu và Lương Ngô có nhiệm vụ phá kho lương giặt, lúc này hai tiểu đội họp ở chân núi, tiểu đội trưởng Nhu Bì nói:

“kho lương thảo của địch nằm giữa khe núi, nơi này ba phía xung quanh là núi một mặt là nước dễ thủ khó tấn công, theo tin thám báo của chúng ta nhận được thì con hẻm núi này ngoằn nghèo hiểm trở lính canh không nhiều đây là lúc tấn công tốt nhất chỉ cần chúng ta đánh hết lính gác ở cửa, chúng ta xông vào sẽ phá được kho lương thảo của địch”.

mọi người gật gù đồng ý nhưng Túy Tửu Nghi hoặc trầm ngâm. “được rồi mọi người xuất phát”.

Lúc này Túy Tửu nói:”khoan đã”

Nhu Bì quát “to gan, ngươi là ai mà hô to gọi nhỏ ở đây!”.

Túy Tửu nghiêm nghị nói “tôi nghĩ phe địch có gian trá”.

Từ nhỏ Túy Tửu học binh pháp thuộc lầu nên phát hiện ra ngay có vấn đề.

Nhu Bì nói:”cậu nói thử xem”.

“Kho lương quân địch có ba con đường, hai đường kia thì canh phòng nghiêm ngặt nhưng đường này thì lỏng lẻo, trong khi kho lương rất quan trọng trong chiến tranh, hơn thế đoạn đường này thế miệng hổ dễ mai phục nếu bị vây công chúng ta khó thoát”.

Lúc này Nhu Bì cười nói “cậu cho là cậu giỏi hơn hai đội trưởng chúng ta sao?”.

mọi người cười ồ lên, Nhu Bì hỏi “có ai ý kiến gì không, không ai dị nghị gì nữa thì xuất phát thôi.”

Túy Tửu can ngăn thì Lương Ngô nói:” nếu cậu sợ chết thì cứ ở đây, đừng làm nhụt sĩ khí mọi người”

Xong rồi khinh thường cùng mọi người đi. duy chỉ còn mình Túy Tửu ở lại bơ vơ.

Lúc này mọi người đang rình rập trước kho lương của địch,Ngô Lương nói:

“làm gì có mai phục gì chứ, tên Túy Tửu này chỉ sợ chết mà thôi”.

Nhu Bì nói “kệ hắn ta đy, mọi người bắn tên giết bọn gác cổng rồi xong vào phá kho”. vèo, vèo,vèo bên địch lính gác chết hết thì toàn đội xông vào phá kho, bất ngờ các kho lương không có lương thực mà chỉ toàn phục kích của hai phe Man Hồ, bị đánh lén bất ngờ cộng thêm quân địch đông và chuẩn bị từ trước nên phía Nam quốc chết khá nhiều. biết mình bị phục kích hai đội trưởng la to “rút”, “rút lui”.

Lúc này Nhu Bì bị chém đứt một tay, một tên lính thừa cơ muốn đâm Như Bì, nhìn thấy mũi lao đang hướng đến, Nhu Bì nghĩ mạng mình đến đây hết.

Bất ngờ một mũi tên từ phía sau lao đến trúng cổ tên địch, làm hắn chết tại chỗ, Nhu bì may mắn sống sót, rồi một loạt các mũi tên lao ra đâm vào cổ rất nhiều kẻ địch cứu nhiều quân nước Nam.

Lương Ngô nhìn xa xa thì thấy người bắn tên không ai khác chính là Túy Tửu. nhân cơ hội đó mọi người cùng nhau trốn thoát, tử thương vô số.lúc mọi người cùng trốn vào trong rừng bây giờ số quân giảm hơn một nữa, Nhu Bì trọng thương khóc nhìn Túy Tửu nói

“Ta vì không nghe lời cậu nên giờ đây nhiều anh em mất mạng, ta rất hối hận. Sau này tiểu đội mười lăm mong cậu lãnh đạo.”

Nói tới đây Nhu Bì tắt thở chết. mọi người đau khổ muôn phần,Lương Ngô cũng cảm khái

“đội trưởng nhóm hai cũng đã hi sinh sau này nhóm hai chúng tôi cũng sẽ nghe cậu chỉ huy. có ai không phục không?”.

Đùa gì chứ hiện nay số người cả hai đội còn ít hơn một đội ngày xưa, Túy Tửu đã thể hiện tài năng phán đoán với tài bắn cung kia ít nhất cũng là cao thủ cấp một. ngay cả Nhu Bì ngày xưa cũng chỉ có đạt phàm nhân cấp chín thôi, cả nhóm ai cũng sàn sàn phàm nhân cấp năm cấp sáu, Túy tửu không dẫn dắt thì ai làm được đây, vả lại cậu đã cứu mạng mọi người.

thấy ai cũng ủng hộ Túy Tửu nói.

“các vị tôi sẽ tạm lấy vị trí tiểu đội trưởng, chúng ta phải báo thù cho mọi người, chỉ khi nào chúng ta phá tan kho lương của địch mọi người mới không hi sinh vô ít”.

“Đúng, đúng phải báo thù”

“Thế bao giờ báo thù đây?”. thấy mọi người hỏi như vậy mắt Túy Tửu loé sáng nhấn mạnh hai từ

“Đêm nay”.

“Đêm nay”

nghe thế mọi người thoáng sửng sốt.