Rất may đoạn đường cũng không xa, rất nhanh xe ngựa đã dừng lại trước một ngã ba. Lý Thiên lảo đảo bước xuống xe vừa vặn bắt gặp lục thúc cùng thôn đang nhìn hắn mỉm cười, trêu nghẹo nói
“Tên nhóc Lý thiên ngươi, thường ngày trông khỏe mạnh thế mà mới tý đã không chịu nổi rồi”
Lục thúc nói rồi lại lắc đầu:
“Thanh niên ngày nay càng ngày càng yếu, nhớ lại trước kia ta đây bằng tuổi ngươi đã theo cha đi ngựa vượt hơn ngày cây số, buôn vải, bán tiêu,… việc gì chưa từng làm”
Lý Thiên miệng méo xẹo cũng ha ha cười theo:
“Lục thúc thật vui tính, thôi ta đi đây cảm ơn thúc”
Lục thúc lại trừng mắt nhìn Lý Thiên:
“Ta đây là nói thật”
“Đúng, đúng ta sao lại không tin thúc chứ, đừng nói đi nghìn dặm ngay cả vạn dặm ta cũng tin”
Lý Thiên vội vàng thêm một, rồi nhấc chân chuồn đi xa để lại lục thúc đứng trước cổ xe mỉm cười nhìn theo bóng lưng hắn, lẩm bẩm:
“Tên nhóc này cũng thật dẻo miệng, sao từ trước giờ ta không nhìn ra vậy”
Cười khổ vài tiếng, người trung niên gầy gò bước lên xe ngựa, hai tiếng “hí, hí” vang lên, cổ xe không nhanh không chậm vẹo về phía con đường còn lại, chỉ để lại một vệt bụi mù tung bay một lúc mới tan.
Sau khi đi chừng một phút, vừa vặn ra khỏi khu rừng, hiện lên trước mắt Lý Thiên là một dãy tường thành kèo dài đến hết tầm mắt, bên phải xa xa là cổng thành to lớn, từng dòng người nối tiếp xếp hàng chở vào thành, chưa tới gần mà tiếng xì xào, bàn tán, tiếng trò chuyện quát mắng đã vang văng vẳng bên tai Lý Thiên.
Lại nhìn lên trên cổng thành có một tấm biển thiếp vàng khí thế uy nghiêm, từng chữ như rồng bay phượng múa, nhìn như phóng khoáng mà lại xuất thần. “Hôn Nguyên thành” là tên của tòa thành này, lại nói tòa thành này vốn lúc đầu thành chủ đầu tiên người ta vốn muốn đặt cho nó cái tên là “Hỗn Nguyên thành” nhưng không biết nguyên do gì khi đề chữ trên bảng lại thiếu mất một nét. Thế là “Hôn Nguyên thành” ra đời.
Rất nhanh Lý Thiên đã gia nhập vào hàng người. Chừng hơn tiếng đồng hồ, Lý Thiên rất thuận lợi vào thành, hắn không có gì nhiều, kiểm tra cũng nhanh chóng, lại nộp chút phí là hoàn tất. Lý Thiên lại không vội đến nơi khảo thí, trước tiên đi dạo một vòng thành xem chút phong cảnh.
Chợ buôn bán ở thành tây vốn là khu chợ nổi tiếng nhất trong thành, không chỉ có quy mô lớn nhất, hàng hóa phong phú nhất mà giá còn rẻ thuộc hàng có tiếng cả nước, tất nhiên là chỉ giành cho người tinh minh có khả năng nhìn hàng, còn ngươi ngu ngốc bị người lừa thì cũng chẳng trách ai được.
Lý Thiên rất nhanh đến được khu chợ, nhìn quanh từng hàng quán bên đường nối dài không dứt, phố xá xầm uất phi thường, người người tấp nập thật là khung cảnh náo nhiệt khác xa chỗ nông thôn nơi Lý Thiên ở.
“Thiên Linh thạch, đá quý ngàn năm, được tìm thấy tại linh ẩn sơn, phi thường xinh đẹp, làm quà tặng giai nhân hay sưu tầm đều là vật ngàn vàng khó cầu.”
“Mời mọi người nghé vào tủy quy lâu, thức ăn đây luôn là số một toàn thành, bảo đảm đã vào là không muốn ra.”
“Vị tiểu thư này, nhìn xem cô nương mĩ lệ như thế, xem thử chiếc váy nghê thường y này bảo đảm tiểu thư hài lòng”
Tiếng rao bán, mời gọi tới tấp truyền vào tai Lý Thiên, lần đầu tới cũng làm hắn thấy hơi choáng váng. Đang lúc hứng thú nhìn một tiểu mĩ nhân bên quầy hàng nữ trang, một cánh tay từ đâu thò ra bắt lấy tay hắn. Lý Thiên giật mình định vung tay thì nhìn thấy ông chủ quầy hàng kế bên đang mỉm cười nhìn hắn, khuôn mặt già nhăn lại, hai mắt híp thành hai vầng trăng, cười dài nói:
“Vị công tử này, vừa nhìn là biết phong độ ngất trời nhìn xem thử hàng của lão xem có vừa mắt không, bảo đảm không làm ngài thất vọng”
Lý thiên cũng không nói gì nhưng lòng thì cười không thôi, một thân quần áo quê mùa của hắn mà trong mắt lão già này lại thành công tử, có ngu mới tin,nhìn là biết có vấn đề, Lý Thiên cũng không vội đi, nhìn xem quầy hàng của ông lão trước mắt, quầy hàng rất nhỏ chỉ là một tấm bạt trải ra đất bên trên bày bừa một đống thứ lung tung, vừa nhìn là biết không phải hàng cao cấp gì thảo nào ông lão nắm ngay hắn, nhìn hắn dễ lừa tiền vậy sao.
Lý Thiên lại không biết trong mắt ông lão, tên nhà quê quần áo xộc xệch,hai mắt cứ ngó đông ngó tây, rõ ràng là con gà béo, đúng kiểu nông thôn mới lên thành thị. Ông lão cười cười nhìn Lý Thiên, không ngừng ba hoa hàng hóa của lão:
“Công tử ngài xem đây là đào hoa quả, ăn một trái tinh thần phấn chấn, tươi tỉnh, sảng khoái vô cùng”
“Lại nhìn, đây là chiếc lư hương tiền triều vô cùng quý hiếm, đốt một nén nhang bảo cảm giác tuyệt hảo”
Thấy Lý Thiên không để ý lắm, lão già cắn răng móc trong túi bên cạnh một quyển sách cũ nát, như báu vật cẩn thận kéo sát Lý Thiên lại gần thì thầm:
“Công tử, ngài xem đây là vật tổ truyền nhà ta, công pháp tu tiên nhaaa”
Nhìn xem ông lão cố kéo dài giọng, Lý Thiên buồn cười nhìn lão:
“Cái gì mà công pháp tu tiên, ta nhìn chỉ thấy là quyển giấy rách, ngoài chợ bán không quá mấy đồng”
Lại cầm quyền sách từ tay ông lão, bên trong chỉ có chín trang, mà khiến Lý Thiên dở khóc dở cười, chín trang đều là giấy trắng một chứ cũng không có. Công pháp không có chữ, Lý Thiên nhìn xem ông lão này còn muốn bày trò gì nữa.
Ông lão thấy ánh mắt hoài nghi của Lý Thiên, vôi giật lại quyển sách, tức giận nhìn Lý Thiên
“Tên nhóc ngươi biết cái gì, đây là bảo vật gia truyền nhà ta, nếu không phải trong nhà khó khăn còn lâu ta mới lấy ra. Đây là công pháp trong truyền thuyết ngươi biết không là công pháp trong truyền thuyết, trong đây cất giấu bí mật về thượng cổ tu tiên giới, lũ người kia không biết nhìn hàng, ta nhìn ngươi chỉ cần tìm ra chắc chắn ngạo thị tu chân giới”
Cái này mà là công pháp cao thâm gì, nhìn xem ông lão đã không biết đã lấy thứ này ra bao nhiêu lần, nếu trong đây có bí mật gì mấy tu tiên đại phái đã sớm phát hiện từ lâu, nào đến lượt hắn. Người ta thần tiên còn nhìn không ra, chín phần mười là hàng giả. Ngoài vẻ ngoài cũ xưa thì chính là đồ bỏ.
Ông lão lại nhét quyển sách vào tay hắn, ra sức khuyên hắn nên nhìn kỹ hàng, tương lai có hối hận cũng không kịp. Lý Thiên tức giận nhìn lão già, đang muốn buông sách trả lão phất áo tiêu sái rời đi, ta đâu có ngốc còn tính lừa ta, thì viên đá đen trong túi áo hắn bỗng văng ra rơi xuống quyển sách trên tay.
Chắc tại nãy ông lão giật mạnh quá làm viên đã rời khỏi túi, hắn vừa động là rớt xuống. Vừa nghĩ một chút vừa lấy tay nhặt viên đá thì mặt Lý Thiên chợt thay đổi. Trên bìa quyển sách lại bất ngờ hiện ra một chữ, tuy rất mờ nhưng hắn vẫn thấy được. Ý niệm suy chuyển rất nhanh, Lý Thiên vội thu tay che quyển sách trong ngực, sau khi bỏ viên đá vào túi, hắn kiêu ngạo nhìn ông lão:
“Thôi được rồi thấy ông nói cũng có lý, bổn thiếu gia ta đây tài cao học rộng, bí mật gì mà tìm không ra, nói đi giá ra sao, ta mua tất”
Ông lão thấy Lý Thiên thay đổi thái độ cũng hồ nghi nhưng không nghĩ nhiều, loại hai lúa này hắn gặp nhiều rồi. Cá dính câu sao dễ buông được.
“Ha ha thiếu gia đây khí vũ hiên ngang, ta lấy ngài giá rẻ thôi hai mươi xâu tiền chắc giá.”
Lý Thiên cau mày:
“Ngươi nghĩ thiếu gia ta ngốc sao, loại hàng này mà có giá thế sao, ba xâu tiền thì ta mua không thi thôi”
Vừa nói vừa định quăng trả lại quyển sách rời đi, ông lão hoảng lên vội nắm lấy tay Lý Thiên cò kè:
“Thôi vậy lão đây chịu thiệt, mười xâu tiền là được”
“Vẫn quá đắt”
Sau một hồi mặc cả, Lý Thiên thuận lợi thu được quyển sách bí ẩn với giá năm xâu tiền, cả hai đều vui, ông lão bán được quyển sách bỏ đi, còn Lý Thiên càng vui hơn, hắn tuy không biết quyến sách này ra sao có thật như lời ông lão khoác lác hay không nhưng chắc chắn không phải tầm thường. Ngẫm nghĩ chút, chắc cũng nên đi xem thử khảo thí bên Thần Long tông rồi.