“Không phải ta, là tên kia làm, ta bị oan”
“Tên nào ngươi chỉ mặt đi”
“Là, là, móa tên đó trốn rồi, ta thật sự bị oan, ta là bị người đẩy ngã”
Thanh niên ấp úng đưa tay chỉ xung quanh, mãi không tìm thấy bóng dáng Lý Thiên, oan ức kêu to, rồi lại nhìn đống trái cây ngổn ngang dưới chân, có không ít bị người dẫm nát, khóc như mất cha mất mẹ:
“Ôi, ôi ta oan ức quá, ta có làm gì đâu, ta là người bị hại, đến trái cây cũng dập nát hết rồi, hu hu ta không muốn sống nữa”
Lý Thiên nghe tiếng khóc đằng xa cũng hơi xấu hổ, nhưng suy nghĩ đây hẳn là ảo cảnh, thanh niên kia bất quá cũng chỉ là ảo giác của hắn, lòng mới cân bằng một chút. Tay thử nhéo má một cái, cảm giác đau đớn chân thật như vậy làm hắn có cảm giác như cả cuộc đời lúc trước của mình mới là ảo cảnh, nơi đây mới là hiện thực. Đang lúc hoang mang tột độ một giọng nói trẻ con lười biếng vang lên trong đầu hắn:
“May quá tìm được ngươi rồi, he he ta quên mất không phá giải ảo cảnh “Thế Giới Phàm Nhân” bảo vệ quanh bảo khố, mà ngươi đừng lo cứ nghe theo lời ta là thoát được thôi”
Lý Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng tức giận vô cùng nói:
“Ngươi làm ăn vô trách nhiệm như thế, ta mà là tông chủ các ngươi đã đuổi ngươi đi từ lâu”
“He he, có gì mà nóng, sai sót chút thôi”
Tiểu hổ không có gì là hối hận nói, nói xong nó còn ngáp một cái làm Lý Thiên tức muốn nổ phổi la lớn:
“Nhanh chỉ cho ta đường ra, trong đây thật như vậy, ở đây vài ngày chắc ta không còn phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo cảnh nữa quá”
Tiếng hét khiến mọi người xung quanh đưa mắt khó hiểu nhìn Lý Thiên. Một tên mặc áo lụa, đầu đeo mũ cánh chuồn chuồn, ngang hông dắt một thanh kiếm dài, kiêu ngạo bước lại gần hất hàm nói:
“Này tên kia giữa đường mà ngươi la lối om sòm gì đó, tính gây rối trật tự công cộng à, còn la lối nữa ta sẽ cho ngươi biết mùi ăn cơm nhà lao ra sao, giờ thì mau cút đi”
Lý Thiên ghét nhất bị người khác lên mặt sai khiến, khó chịu nói:
“Đây là giữa chợ, khắp nơi ồn ào như thế sao ngươi không quản, quản ta làm gì”
Thấy Lý Thiên không coi mặt mũi hắn ra gì, thanh niên kia tức giận từ bên hông rút kiếm ra hướng Lý Thiên quát:
“Tên kia dám mạo phạm quan gia, mau bắt hắn lại”
Sau lưng thanh niên kia xuất hiện vài đại hán lưng hùm vai gấu, cầm mộc côn xông lên hướng Lý Thiên, ý đồ muốn khống chế hắn. Lý Thiên, cảnh giới đã là luyện thể tầng tầng sáu, so với thường nhân mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Dưới cái nhìn khiếp sợ của tên quan gia, sáu tên đại hán đều nằm ra đất, trực tiếp hôn mê, Lý Thiên xoa tay tức giận bước tới gần, tên kia khi nãy còn kiêu căng ngạo mạn, giờ đây trực tiếp xụi lơ dưới đất, Lý Thiên vừa bước một bước hắn lại lết về phía sau, miệng không ngừng kêu to:
“Ta là con trai thành chủ ngươi dám làm gì ta chính là chống đối toàn thành, ngươi đi đi ta, ta không không dám làm gì nữa đâu mà”
Nói đến câu cuối hắn bị khí thế của Lý Thiên ép cho sợ hãi tè ra cả quần, mùi khai bốc lên nồng nặc làm đám người chung quanh đều bịt mũi lắc đầu, điều này càng làm tên kia xấu hổ mặt đỏ bừng, không ngờ giữa đường òa khóc hu hu. Lý Thiên cũng lười giáo huấn loại công tử nhu nhược này, với lại hắn chỉ xem bọn họ là ảo ảnh, tuy chân thật đến đâu cũng không phải là người thật, hắn đâu rảnh quan tâm, Lý Thiên còn lo cách phá giải ảo cảnh. Đúng lúc này từ xa có giọng nói hơi quen truyền tới:
“Các quan gia là hắn, chính hắn là người vừa ăn cướp vừa xô ngã ta, các ngài mau bắt hắn nha”
Phía xa xuất hiện đám người mặc sắc phục quan binh bao vây ở giữa tên thanh niên xui xẻo ban nãy, thanh niên kia nguyên bản rất tuấn tú giờ đây mặt mũi bầm dập như vừa bị người chà đạp qua, đầu cúi thấp xuống, lưng còng đi, hướng về phía Lý Thiên chỉ trỏ. Tên công tử ban nãy thấy viện quân đến như nhìn thấy cứu tinh bất chấp tình cảnh khó coi của mình khóc bù lu bù loa lao đến:
“Đào thống lĩnh, tên kia muốn giết ta, mau bắt hắn lại mau”
Đào thống lĩnh là một trung niên nhân, mặt mày hung thần ác sát, giữa mặt còn có một vết thẹo kéo dài chiếm quá nửa gương mặt, ông ta đi đến đâu, người dân xung quanh đều bất giác lùi ra sau thật xa. Nhìn tên công tử con trai thành chủ bộ dạng như mới bị người cưỡng bức, nước mắt nước mũi tèm lem lao đến, Đào thống lĩnh cực kỳ khó chịu ra lệnh cho hai tên thân binh đỡ lấy, đưa tay ra lệnh vừa phía Lý Thiên:
“Bắt lấy hắn”.