Chương 6: Đệ Tử Tạp Dịch

Ngay khi mặt trời ló dạng phía đường chân trời, Trước cổng chính Thần Long tông, đám người Phạm Tuấn đang đứng, bên cạnh còn có ba thiếu niên, đều là những người thông qua đầu tiên. Phạm Tuấn đừng nhìn mặt trời phương xa lại nhìn mấy người bên cạnh mình gật đầu vài cái. Giọng không chút cảm xúc vang lên:

“Thời gian kết thúc, vòng một chấm dứt.”

Âm thanh không lớn nhưng vang xa mọi ngõ ngách, những người còn đang cố gắng bên dưới nghe thanh âm vô tình, vang vảng bên tai rất lâu không thể tiếp thu. Có người thẩn thờ chết lặng, người ôm mặt khóc rống lên, người như điên cuồng chạy như bay xuống núi.

Đúng lúc đám người Phạm Tuấn chuẩn bị rời đi thì sau lưng, một âm thanh suy yếu, đứt quãng không rõ:

“Chờ chút, ta, còn có ta”

Theo ánh nhìn của mỗi người trên thềm đá cuối cùng có một bàn tay đang bám trên đó, đôi tay bầy nhầy máu thịt nhìn thật kinh tởm, không khí như nhiễm chút máu tanh khiến đám người hơi nhíu mày lại. Phạm Tuấn phân phó hai đệ tử bên cạnh, đem Lý Thiên đang sống dở chết dở mang tới. Lý Thiên cảm thấy có người nâng mình dậy, chút sức lực cuối cùng như tan biến, trực tiếp hôn mê.

Một đệ tử đặt Lý Thiên trước người Phạm Tuấn, dè dặt hỏi:

“Phạm trưởng lão, người này xử lý ra sao”

Phạm Tuấn chán ghét nhìn đống thịt dưới đất, tay nâng vạt áo sang bên như sợ máu trên người Lý Thiên sẽ làm vấy bẩn bộ dạng tiên phong đạo cốt của hắn, thản nhiên nói:

“Còn cần ta phải nói sao, đã hết giờ coi như bị loại, nhanh đem hắn xuống dưới”

“Hì hì, Phạm trưởng lão, người ta thấy hắn đến vừa kịp lúc đấy chứ, lúc ngươi vừa nói là ta đã thấy tay hắn bám trên thành thềm đá rồi.”

Thanh âm trong trẻo, ngọt ngào vang lên, tiếng cười như chuông bạc lanh lảnh giữa không trung theo thân ảnh yểu điệu xuất hiện trước mắt mọi người, một thiếu nữ thanh xuân mĩ lệ, tuyệt sắc phi phàm, thân mặc cung trang lục sắc tinh sảo, trên mặt che một chiếc lụa mỏng, đôi mắt long lanh tràn ngập ý cười, từng cái liếc mắt như hớp hồn thế nhân khiến người như say như mê không cách nào lay tỉnh. Chúng nhân xung quanh mê đắm nhìn nàng, chỉ có cô gái duy nhất trong đám người thì cúi đầu tự thẹn không bằng. Phạm Tuấn thấy cô gái, lúc đầu thơi kinh ngạc nhưng sau đó rất nhanh hồi tỉnh, nở nụ cười nịnh nọt:

“Thì ra là tiểu thư sao, lời tiểu thư nói đương nhiên là đúng, người đâu còn không mau mang tên kia, à không vị đệ tử kia xuống nhanh chóng trị liệu còn chuẩn bị cho vòng thi tiếp theo”

Tên đệ tử lúc đầu lên tiếng thầm oán Phạm Tuấn vài câu trong lòng, nhưng cũng không dám không nghe, nhanh chóng vác Lý Thiên lên vai, nhún người vài cái đã đi mất. Phạm Tuấn còn muốn nịnh hót mĩ nhân mấy câu nhưng quay đầu lại đã chẳng thấy nàng đâu. Trong lòng thoáng động, kinh ngạc lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ tiểu thư đã luyện thành tuyệt kỹ kia, làm sao có thể, nhưng không phải vậy tại sao ta lại không thể cảm ứng được.”

Lại nhìn mấy người chung quanh, ai nấy mặt đều ngơ ngác nhìn nhau, biết không hỏi được gì, hắn đành bỏ qua suy nghĩ trong đầu, đi trước dẫn đầu đoàn người tiến vào tông môn.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lý Thiên mới mơ màng tỉnh dậy, lắc vài cái, đầu đau như búa bổ, cả cơ thể gần như tê liệt, chỉ cử đông một chút cũng làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Lại nhìn xung quanh Lý Thiên phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ nhỏ trong một căn phòng xa lạ. Điều cuối cùng hắn còn nhớ là sao khi leo lên tới bậc cuối cùng rồi trời đất đảo lộn, bóng tối nuốt chửng lấy hắn, hoàn toàn mất ý thức.

Đang lúc đau đầu nghĩ ngợi, cửa phòng bị người khác đẩy ra, từng tia sáng chiếu rọi vào phòng, vài tia ánh lên mặt lý thiên, hơi nheo mắt khó chịu, ánh sáng làm lóa mắt Lý Thiên khiến hắn chỉ mơ hồ nhìn ra thân hình người tiến vào rất lớn, không phải nói là rất mập, chiều cao có hạn nhưng chiều rộng lại dư thừa.

Người đứng trước cửa chưa tới thì một tiếng cười chói tai đã xộc thẳng vào Lý Thiên, hắn ngạc nhiên phát hiện giọng nói này hình như từng nghe ở đâu rồi

“Ha, ha cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi ha, tưởng lão trư ta là thảm nhất, không ngờ có người còn thảm hơn cả lão trư ta đấy”

Tên mập tiến lại gần, Lý Thiên nhận ra đây không phải là tên mập bị người đạp lăn xuống ở vòng khảo luyện thứ nhất đây sao. Lý Thiên nhăn mặt hừ hừ:

“Ngươi đây là đang chọc tức ta sao, như vậy không tiễn, cửa ở đằng trước kìa”

Tên mập cũng không để ý Lý Thiên đuổi người cười hì hì nhìn hắn:

“Hì hì, ta là Lâm đại trư, ngươi tên là gì thế”

Lý Thiên cũng không làm khó hắn, dẫu sao hắn cũng có nhiều thứ cần hỏi:

“Ta là Lý Thiên, mà ngươi có biết đây là đâu không”

Đại Trư nhìn Lý Thiên như một thằng ngốc nói:

“Ngươi có phải bị té đến nhũn não rồi không, đây tất nhiên là Thần Long tông, chúng ta đây là khu vực dành cho đệ tử tạp dịch”

“Hả, đệ tử tạp dịch, ta nhớ hình như ta qua vòng thứ nhất rồi mà, ít nhất cũng là đệ tử ngoại môn đấy chứ”

Lý Thiên khó hiểu hỏi, rồi như nghĩ ra gì đó kinh ngạc nhìn Đại Trư:

“Mập mạp, ngươi không phải bị loại rồi sao, sao còn ở đây”

Mập mạp rất là đồng tình nhìn Lý Thiên kiên nhẫn giải thích”

“Qua vòng thứ nhất chỉ có thân phận đệ tử tạp dịch mà thôi, qua vòng hai là đệ tử ngoại môn, còn vòng ba nghe đâu qua được sẽ trực tiếp trở thành đệ tử nội môn nhưng từ trước tới giờ chưa nghe nói ai vượt qua được”

Mập mạp nói rồi dùng ánh mắt ngươi hiểu mà nhìn Lý Thiên nói tiếp:

“Còn ta sao, tất nhiên là đi cửa sau, mỗi lần thi đệ tử qua vòng một không đến mười người, đệ tử tạp dịch rất thiếu nên tất nhiên sẽ có danh ngạch bên ngoài, thông qua mối quan hệ mà vào, tất nhiên những người như thế chỉ có thể làm đệ tử thấp kém nhất, mà muốn làm ngoại môn để tử vẫn cần tham gia khảo thí. Nhưng ngươi đừng lo mỗi năm đều có danh ngạch xét tuyển cho đệ tử tạp dịch, chỉ cần đạt đến luyện thể tầng sáu là đủ tiêu chuẩn ứng thí rồi”

Vỗ vai Lý Thiên vài cái mập mạp rất nghĩa khí không quấy rầy hắn nghĩ ngơi, phủi mông rời đi. Trước khi đi còn không quên dặn hắn nghĩ ngơi cho tốt, vài bữa nữa lành rồi còn phụ hắn công việc trong tông. Thần Long tông rất rộng, nhưng nhân khí hơi ít, nên ngay cả đệ tử tạp dịch cũng có phòng ốc riêng, tất nhiên sao với nơi tu luyện của để tử ngoại môn kém hơn không ít, phần lớn được xây xa trung tâm, linh khí thưa thớt rất nhiều.

Lý Thiên thầm than mình xui xẻo, nếu có thể tham gia vòng thứ hai biết đâu hắn đã trở thành đệ tử ngoại môn, đâu như bây giờ phải làm tạp dịch phục vụ người khác, nhưng may hắn và mập mạp được phân tới nhà bếp phụ giúp chuẩn bị thức ăn. Tu sĩ cho dù thực lực thông thiên nhưng vẫn cần ăn uống, hắn nghe mập mạp ba hoa ngay cả thái thượng trưởng lão đạt đến luyện thần cảnh đỉnh phong vẫn không thể thiếu thức ăn mặc dù đến cả mấy tháng, thậm chí mấy năm trời trời họ mới cần một lần nên xét nghĩ phải trên luyện thần cảnh mới chính thức siêu thoát phàm trần.

Lý Thiên không cử động được thân thể nhưng hai tay vẫn còn di động được đôi chút, hắn cầm lấy quyển sổ trên bàn, bên cạnh quyển sổ còn có một lệnh bài kiểm chứng thân phận của Lý Thiên. Hai thứ này đều do mập mạp khi nãy mang tới cho hắn.

Quyển sổ rất mỏng chủ yếu giới thiệu môn quy của Thần Long tông, trang cuối làm Lý Thiên hứng thú, bên trên nghi chú các tầng cảnh giới tu tiên, ở đây chỉ có ba tầng phân biệt gồm luyện thể, luyện tâm, luyện thần, ngoài luyện thể có mười hai tầng, các cảnh giới còn lại chia làm mười tầng. Mặt sau tờ giấy có một phần pháp quyết tu luyện đơn giản nhất của thần long tông, đầu trang là một hàng chữ “Thần long luyện thể cơ bản”

Pháp quyết chủ yếu giới thiệu việc hấp thụ linh khí cường hóa các cơ năng của cơ thể phân biệt bao gồm luyện thể từ tầng nhất đến tầng ba gọi là luyện da, từ tầng bốn đến tầng sáu là luyện gân, tầng bảy đến chín là luyện cốt, tầng mười đến mười hai là luyện tạng, trùng kích tầng mười hai sẽ tiến vào luyện tâm, ở đây không chú thích gì về phần luyện tâm, chỉ đến luyện thể tầng mười hai là kết thúc.

Xem ra muốn tiến vào luyện tâm cần pháp quyết tu luyện khác, đang miên man suy nghĩ bỗng Lý Thiên nhớ ra thứ gì đó, đưa tay sờ vào ngực, phát hiện không thấy gì, một thân trang phục hắn đã được người khác thay ra. Lý Thiên cố nén bình tĩnh cao giọng gọi mập mạp.

Vừa hay mập mạp đang nhàn nhã ăn xoài ngoài sân, nghe thế chạy vào, người chưa tới giọng đã lan khắp phòng:

“Có chuyện gì thế, vết thương của ngươi lại tái phát hả, ta đã nói người rồi đừng có động tay chân mà không nghe”

Lý Thiên nghe thế không khỏi cảm động, mập mạp này nhìn thế mà cũng tốt bụng phết, đang tính trấn an hắn vài câu thì mập mạp lại nói tiếp:

“Móa, ngươi mà nằm thêm vài tháng, quá hạn nghỉ phép rồi bị đuổi thì sao, đến lúc đó có mình ta, công việc nhiều như thế sao ta kham nổi, cái thân mập này không phải bị dày vò đến chết sao”

Hai mắt hắn tha thiết nhìn Lý Thiên như muốn nói, cố gắng tỉnh dưỡng để còn phụ giúp ta nữa chứ. Lý Thiên lời nói tới miệng đành nuốt xuống, tức giận nhìn mập mạp:

“Mập mạp, là ngươi thay đồ cho ta hả, có thấy trong đó có gì không hả”

Mập mạp bị gọi quen cũng không khó chịu vì biệt danh này, hắn cười hì hì nhìn Lý Thiên:

“Đồ đạc của ngươi có cái gì, còn sợ ta trộm mất sao, vài đồng xu với một đống rác, ta đều bỏ vào giỏ giúp ngươi rồi, đặt ở đầu giường đó”

Lý Thiên vội trở tay với lấy kiểm tra thoáng qua mới yên tâm, giả vờ tức giận:

“Đây đều là vật cha mẹ để lại cho ta, dù là rác cũng là vật gia truyền đấy”

Mập mạp nghe thế không nói gì, dặn dò hắn vài câu rồi gặm xoài bước ra ngoài, trước khi đi còn nhiệt tình mời Lý Thiên vài miếng.