Người người đều có của ăn của mặc. Là một thành thanh bình, một nơi sống lí tưởng trong tâm nhiều thường dân khắp thiên hạ.
Nhưng tối hôm nay hình như đã có sự đổi khác, trước cửa Tương phủ bỗng xuất hiện một cô nương xinh đẹp, mắt đào hoa, mũi nhỏ nhắn, môi mọng đỏ, như hoa như ngọc, toàn thân hắc y, khuôn mặt tuy tươi cười nhưng rõ ràng nụ cười không chạm tới đáy mắt, đáy mắt nàng như người không có linh hồn, đờ đãn mà lạnh buốt.
Hắc y nữ tử gõ cửa Tương phủ.
Quản gia vội vã ra mở cửa, khi thấy là một cô nương chừng mười sáu tuổi thì tỏ vẻ khó chịu.
“Ngươi là nha đầu nhà ai mà đêm hôm lại ra ngoài. Này là không có phép tắc gì a.”
Quản gia bị người phá mộng đẹp thì rất tức giận. Khuôn mặt tỏ ý đuổi khách nhưng hắc y nữ tử trước mặt vẫn duy trì bộ dáng tươi cười như không nghe lời quản gia nói. Môi đỏ khẽ mở.
“Tà Tích, Thất Trọng các.”
Quản gia nghe người đến là Tà Tích thì mặt thoáng chốc trắng bệch. Miệng chưa kịp kêu lên thì đã ngã xuống. Máu từ cổ lão chảy ra như suối, chảy dọc theo nền gạch lạnh băng.
Tà Tích bước thẳng vào phủ. Giày giẫm vào máu của lão quản gia nện xuống nền gạch tạo thành những dấu chân đỏ thẫm, vừa yêu dị vừa toát lên sự nguy hiểm làm người khác e sợ.
Tích bước thẳng vào đại sảnh. Tương lão gia thấy nàng nhưng không bất ngờ.
“Ngươi muốn giết cứ giết ta, thê nhi ta vô tội. Cầu ngươi tha cho họ đi, dù gì ngươi cũng mang trong mình dòng máu họ Tương mà.”
Tương lão gia mặt già nua đã đầy nước mắt nhưng không thay đổi được quyết định của nữ nhân trước mặt. Đôi mắt hắc y nữ tử không có lấy một tia thông cảm.
“Nhận tiền giết người. Toàn phủ Tương gia không ai trốn thoát được.”
Tương lão gia khi nghe đến tiền thì như vớ được cây cỏ cứu mạng.
“Ta cho ngươi gấp đôi. Không! Là gấp mười lần. Tha cho gia đình ta đi a.”
Không đợi Tương lão gia nói xong đao đã xẹt qua cổ. Một đao kết thúc tính mạng vô cùng chuẩn xác.
“Đáng tiếc. Ta là nhận tiền làm việc a.”
Khuôn mặt tươi cười ném lại đóa bỉ ngạn đỏ thẫm.
Màu đỏ của bỉ ngạn hoa hòa cùng màu máu yêu dị mà xinh đẹp làm người không tự giác say mê. Nhưng nó lại báo hiệu cho ngày tàn của Tương gia.
Một đêm này ở Tiêu gia chỉ một câu máu chảy thành sông mới miêu tả được hết thảm cảnh.
Chỉ qua hôm sau phố lớn ngõ nhỏ đầy lời đồn.
Từ đại phu nhân Tương gia tới nha hoàn hạ đẳng, từ lão nhân tới trẻ nhỏ đều một đao chí mạng.
Cách ra tay nhanh gọn trong một đêm phá hủy một đại phủ không thể không làm người e sợ.
Nói thật như là họ đã chứng kiến.
**********************
Ở một quán trà nhỏ.
“Nghe tin gì chưa, toàn bộ người của Tương phủ hôm qua đều bị giết chết rồi!”
Một người hớt hải chạy vào, mồ hôi nhễ nhại la lớn, đổi lại cho hắn là những ánh mắt xem thường.
“Ta nói ngươi a, việc này cả thành đều biết rồi, ngươi thông báo cũng quá muộn đi.”
Người vừa nãy nghe vậy đỏ mặt, lại gần người vừa nói ngồi xuống. Không khí trong quán lại khôi phục như trước, tất cả đều bàn về chuyện ở Tương phủ, thi nhau đoán xem là cao thủ nơi nào đã hủy đi Tương gia.
“Ta nói a, đó nhất định là một đoàn người rồi.”
“Còn cần ngươi nói? Chẳng lẽ chỉ dựa vào sức một người có thể hủy Tương phủ.”
Quán trọ thi nhau tranh luận mà không ai chú ý tới góc phòng có một hắc y nữ tử đang ngồi. Mắt nàng như đang cười nhưng khuôn mặt lại không có cảm xúc, tựa như pho tượng mỹ nhân. Nếu họ biết đại cao thủ họ đang bàn tán là tiểu cô nương như hoa như ngọc ngồi kia thì sẽ kinh ngạc như thế nào.
“Tính tiền.”
Giọng nói có phần lạnh bạc, nghe kĩ thì nồng nặc hàn khí thu hút ánh mắt các khách nhân.
Tiểu nhị nhìn lại ra chỉ là tiểu cô nương thì hơi kinh ngạc, tuy hắn làm việc ở quán trà nhỏ nhưng mắt nhìn người khá tốt, giọng nói như vậy thường là người trong giang hồ, quanh năm phiêu bạc mới có được. Tích bước ra khỏi quán trà, tay nắm chặt đai lưng màu bạc vuốt ve, sau đó nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập.
Đi từ trưa tới khi trời tối thì nàng tới trước một rừng trúc, rừng trúc âm u hòa cùng mùi lá trúc phân hủy tạo nên một khung cảnh ghê rợn.
“Tà Tích, thế nào?”
Trong không trung vang lên tiếng nói, khuếch đại cả vùng làm người ta không biết kẻ đang nói trốn nơi đâu. Tích khi nghe giọng nói thì ôm quyền, hướng về phía hư không, hồng môi khẽ mở.
“Thuộc hạ đã làm xong, các chủ xin hãy yên tâm.”
Không trung vẫn không có tiếng đáp lại, duy trì qua một canh giờ, chắc chắn người nói đã đi Tích vội rời khỏi rừng trúc. Nàng ghét không khí ở đây.
Chân dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi, nàng vừa ra khỏi rừng trúc đã bị một thân ảnh hắc y chặn lại. Như một bản năng, Tích rút ra thắt lưng hướng cánh tay vừa nãy chém xuống, thắt lưng như con rắn uốn lượn, xảo trá đâm về hắc y nam tử.
“Keng.”
Tiếng binh khí va chạm phá vỡ không khí yên tĩnh của rừng trúc.
“Tích nhi, bao lâu rồi nhỉ?”
Nam tử cầm đại đao đỡ lấy nhuyễn kiếm của Tà Tích vừa đánh giá nàng, cuối cùng ra một nhận xét: Ba năm rồi mà nàng vẫn vậy. Tính hung hãn không cản được, bất quá hắn thích.
“Tích nhi, nàng cẩn thận a, lỡ trúng mặt ta thì sao?”