———ta là đường phân cách———
Con người là vậy, luôn có tham vọng, chỉ là có kìm nén được hay không, Đông Phương Diệu hắn lại là kẻ không biết kìm nén là gì. Từ khi Thẩm Trinh cứu hắn thì cả hai đã định sẵn là cả đời sẽ dây dưa, không có lối thoát rồi,…
Thẩm Trinh sau khi về thì không thấy Đông Phương Diệu ở đâu, ngay cả một lá thư cũng không để lại. Bực dộc thầm mắng hắn là “bạch nhãn lang”, nhưng rất nhanh nàng đã quăng chuyện đó sau đầu, thơ thẩn nhớ đến Dư ca ca của nàng, khóe môi hơi nhếch lên cười ngây ngô, khuôn mặt nàng không biết nghĩ đến gì khẽ hồng lên, cuối cùng là đỏ như trái cà chua chín vậy.
“A! Quên mất! Ta thật là ngày càng hậu đậu!” Thẩm Trinh như nhớ đến gì đó khẽ vỗ trán, đi đến bên giường lôi ra một hộp gấm màu xanh, bên trong chứa miếng ngọc bội hình hồ điệp.
Thấy ngọc bội chỉ có một miếng, Thẩm Trinh nhíu mày, kì lạ, rõ ràng là hai miếng ngọc hồ điệp song phi (nói chung là ngọc bội uyên ương ấy) sao giờ chỉ còn một? Chẳng lẽ nàng đã đưa cho Dư ca ca nhưng lại quên mất. Trí nhớ nàng, thật là càng ngày càng kém quá! Sự việc này cứ thế bị nàng gạt qua, quên mất.
____ Hai tháng sau____
“Tiểu thư, lão gia gọi người đến đại sảnh.” Một nha hoàn hớt hải đi vào, vẻ mặt rối rắm nói với Thẩm Trinh.
Thẩm Trinh nhíu mày, là việc gì mà phụ thân lại muốn nàng ra mặt? Phải biết từ lúc nàng trưởng thành thì số lần được phụ thân giới thiệu với người khác rất ít!
“Ta biết rồi.” Thẩm Trinh vào phòng chỉnh trang lại rồi theo nha hoàn tới đại sảnh.
Đại sảnh lúc này chỉ có hai người, ngồi ở chủ vị là cha nàng Thẩm Chấn Phong, kế bên lại là một người nàng rất quen, phải là cực kì quen thuộc! Đó chẳng phải là tên Đông Phương Diệu bỏ đi mấy thámg trước sao? Chẳng lẽ hắn quay lại tìm mình nhưng bị phụ thân bắt gặp?
Suy nghĩ là vậy nhưng Thẩm Trinh vẫn mau chóng đi vào phòng, biểu lộ như không hề quen Đông Phương Diệu.
“Phụ thân, nữ nhi đến rồi.” Sau đó nàng quay ra cười với Đông Phương Diệu một cái, cử chỉ phải nói rất chuẩn mực, nếu không phải hắn có quen nàng trước đó có khi cũng bị lừa rồi.
“Trinh nhi, con có quen với vị Đông Phương công tử này không?” Giọng Thẩm Chấn Phong hơi pha chút lo lắng hỏi Thẩm Trinh.
“Phụ thân, con chưa từng gặp qua vị công tử này.” Cúi đầu cung kính nói, Thẩm Trinh hơi nhíu mi. Nàng chỉ là có thiện tâm nên làm việc tốt cứu hắn thôi mà, muốn đền ơn cũng phải biết khuê nữ kị nhất là chứa nam nhân trong phòng. Hắn là muốn hại nàng!
“Công tử, ngài nghe tiểu nữ nói rồi đó, có khi nào ngài nhận lầm người không?” Thẩm Chấn Phong khách khí cười với Đông Phương Diệu, thật tâm lão cũng không muốn gả con gái cho người trong giang hồ đâu, tốt nhất vẫn nên mau chóng gả con gái cho tiểu tử Tố Dư đi! Trong lòng âm thầm quyết định, Thẩm Chấn Phong liền có tinh thần hơn, càng thêm kiên quyết từ chối Đông Phương Diệu.
Đang lúc Thẩm Trinh còn mơ màng chưa hiểu thì Đông Phương Diệu lại từ trong ngực áo lôi ra một mảnh ngọc hình hồ điệp, vừa lúc lại giống như đút mảnh ngọc hồ điệp của Thẩm Trinh.
“Trong phòng nàng ấy cũng có một miếng ngọc giống vậy.” Đông Phương Diệu vừa nói, vừa dẫn đầu đi đến phòng Thẩm Trinh, nhưng bị Thẩm Chấn Phong cản lại. Lão sai nha hoàn trong nhà vào phòng nàng tìm, chưa đầy một khắc (15″) đã thấy. “Hồ điệp song phi” quả là một đôi!
“Không… phụ thân… người nghe con giải thích! Á!” Thẩm Chấn Phong không kìm chế được tát Thẩm Trinh một cái, sau đó tức giận rời đi.
Thẩm Trinh ngơ ngác, từ nhỏ tới lớn phụ thân chưa từng đánh nàng, ngày hôm nay lại đánh nàng! Là ở chỗ nhiều người như vậy đánh nàng?
“Là ngươi cố tình! Là ngươi!” Thẩm Trinh tức giận lao đến chỗ Đông Phương Diệu nhưng không biết nghĩ sao lại chạy ra khỏi Thẩm gia.
“Xin lỗi.” Thẩm Trinh vừa khuất bóng, Đông Phương Diệu thì thầm nói nhỏ. Là hắn ích kỉ, nhưng nàng phải tha thứ cho hắn, hắn chỉ ích kỉ một lần này thôi, hắn hứa, sau này sẽ chăm sóc nàng thật tốt.
Thật tốt…
________…_________
“Trinh Trinh, sao muội lại tới đây?” Tương Tố Dư nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Thẩm Trinh vội vàng kéo nàng vào nhà, chuyện của cả hai người cả hai nhà đều đã biết, sớm muộn cũng thành phu thê nên không cần quá giữ phép.
“Dư ca ca…” Thẩm Trinh kể mọi chuyện cho Tương Tố Dư, càng nghe sắc mặt hắn càng xấu, chuyện Thẩm Trinh vừa nói quả thật rất khó giải quyết, nó ảnh hưởng không nhỏ đến khuê danh của nàng.
“Giờ chúng ta phải làm sao đây, Dư ca ca.” Thẩm Trinh mím môi, ánh mắt chờ mong nhìn Tương Tố Dư.
Trong mắt nàng Dư ca ca là người thông minh nhất, nếu ca ấy không có cách thì nàng quả thật cũng không thể làm được gì nữa rồi!
“Trinh Trinh, ngoan. Tạm thời muội ở tạm nhà ngoại thành của Tương gia đi. Tương ca ca sẽ tìm cách sau.” Tương Tố Dư xoa đầu Thẩm Trinh, hắn lúc này quả thật không có cách, chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy!
Thẩm Trinh hơi thất vọng, khẽ gật đầu một cái rồi theo Tương Tố Dư đến ngoại thành, trong lòng nàng luôn nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi, Dư ca ca cơ trí như vậy thì chỉ một Đông Phương Diệu có thể làm gì huynh ấy chứ!
_____…_____
_
“Các chủ, mọi chuyện đều đã xử lí tốt rồi.” Một hắc y nam tử vẻ mặt lạnh băng nhìn Đông Phương Diệu, sau khi báo cáo xong thì cũng lẩn vào nàn đêm đi mất.
“Ừm, Tương Tố Dư, ta xem lần này ngươi còn mặt mũi nào gặp Trinh Trinh!” Mắt Đông Phương Diệu híp lại một đường nhỏ, lần này hắn lấy xuân dược từ chỗ Đông Ca – kì tài về phối dược của giang hồ, không tin tên Tương Tố Dư đó lại cưỡng lại được!
Thay y phục đi đến nhà chính của Tương gia, Đông Phương Diệu đã sắp xếp xong, chỉ cần thêm thời gian một chung trà nữa Thẩm Trinh, người vốn ở ngoại thành sẽ đến đây, tới lúc đó, nàng sẽ hoàn toàn thất vọng về Tương Tố Dư!
“Â…n…. ưm…..” Từ bên ngoài đã nghe được tiếng rên rỉ, khẽ cười trong lòng, Đông Phương Diệu làm mặt lạnh đi đến đạp cửa phòng, sau đó đi đến giường lớn xốc mạnh mành che lên, chiếc giường đang run lên bỗng im bật.
Tiếng hét của nữ nhân vang lên, nhưng rất nhanh đã im đi, Thẩm Trinh vội lấy chăn che kín người, sau đó nhìn Tương Tố Dư, cả hai dường như chưa hiểu có việc gì xảy ra.
“Tại sao…? “Thẩm Trinh mặt trắng bệch quay ra nhìn Tương Tố Dư, thấy sắc mặt của hắn cũng đang hoang mang thì mới nhớ ở đây còn một Đông Phương Diệu, vội đuổi hắn ra ngoài.
Sau khi đã mặc lại y phục chỉnh tề, Thẩm Trinh đi ra khỏi phòng, khuôn mặt nàng vẫn còn thất thần, cho tới khi ra khỏi Tương gia nàng mới nhớ dường như là đang trên đường đến Tương phủ, vốn là nàng định đợi đến trưa mới đến nhưng lại nhớ có chuyện quan trọng nên đi sớm hơn, sau đó nàng vào phòng Dư ca ca đợi huynh ấy, sau đó,…
Không nhớ! Chỉ thấy khi nàng tỉnh lại đã thấy bản thân cùng Dư ca ca…
“Trinh Trinh, tại sao nàng lại ở phòng của hắn?” Đông Phương Diệu cố nén cảm giác như muốn bùng nổ trong lòng hỏi, không phải là nàng ấy còn lâu mới tới Tương phủ sao? Không phải là giờ này người nằm bên cạnh Tương Tố Dư là nha hoàn thiếp thân của hắn sao? Tại sao mọi chuyện lại thành như vậy.
Thẩm Trinh cố nén nước mắt, lờ đi Đông Phương Diệu, vấn đề này hắn muốn nàng trả lời thế nào đây? Với lại hắn là gì mà nàng phải có nhiệm vụ trả lời hắn?
” Đông Phương công tử, chuyện đã đến nước này chắc ngươi cũng không muốn cùng Trinh Trinh thành hôn nữa. Ta nghĩ ngươi nên hủy hôn sự với nàng đi!” Tương Tố Dư kiên định nói, thật ra việc từ hôn hắn đã nghĩ ra một cách khác rồi, nhưng không ngờ lại xảy ra việc này,…
“Nói sau đi.” Đông Phương Diệu nhếch mép nhìn Tương Tố Dư, mắt nồng đậm sát khí. Bỗng không nói một lời, hắn kéo Thẩm Trinh vận khinh công đi mất.
…
Đông Phương Diệu đưa Thẩm Trinh về Thẩm gia.
“Đông Phương Diệu! Ngươi điên rồi!” Thẩm Trinh bực tức giãy khỏi tay hắn, tức giận bỏ đi.
Đông Phương Diệu cũng không đuổi theo mà đi rời khỏi Thẩm gia. Hắn phải mau chóng giải quyết tên Tương Tố Dư khốn khiếp kia!
Hai tuần sau hắn lại đến, lần này là tìm Thẩm Chấn Phong.
Thẩm Chấn Phong kinh ngạc nhìn Đông Phương Diệu, kẻ đã hai tuần nay không lui tới lại xuất hiện, khẽ nhíu mày rậm.
“Đông phương công…” Vốn định hỏi lí do hắn lại đến đây thì lại bị cắt đứt. “Lão gia! Nguy rồi! Lão gia!” Một tên nô tàu hoảng hốt chạy vào, vừa chạy vừa la làm cho Thẩm Chấn Phong nhíu mày, đúng là không có quy củ!
“Tiểu thư, tiểu…” Chưa đợi tên nô tài nói xong Thẩm Chấn Phong đã hoảng hốt lao đến tiểu viện của nữ nhi.
“Đã mời đại phu chưa!” Tức đến run người, Thẩm Chấn Phong vừa đi vừa hỏi tên nô tài bên cạnh, nhưng vô tình thấy Đông Phương Diệu cũng đang theo mình, đành phải cố nén lại không mắng tên nô tài…
“Lão gia, tiểu thư đã có thai rồi.” Đại phu nhìn Thẩm Chấn Phong sợ sệt nói. Tuy ở đây chỉ có hai người họ biết việc này nhưng không thể đảm bảo Thẩm Chấn Phong không giết ông diệt khẩu!
Thẩm Chấn Phong tái mặt, vốn định tìm Thẩm Trinh để hỏi rõ ràng chuyện này nhưng lại nhìn thấy Đông Phương Diệu sau tấm bình phong đi ra.
“Nhạc phụ đại nhân, là ta không rõ ràng, thật ra ta và Trinh Trinh đã…” Đông Phương Diệu làm ra vẻ mặt có lỗi nói với Thẩm Chấn Phong, trong lòng lại như có hàng vạn con kiến đang cắn xé, đau không nói nên lời.
…….
Sau việc đó Thẩm Chấn Phong không muốn gặp Thẩm Trinh nữa, ngay hôm đó liền lặp tức cho Đông Phương Diệu mang nàng đi, cả một hôn lễ đàng hoàng cũng không có…
Mười mấy năm cũng dần trôi qua, thật nhiều thứ đã thay đổi, như là Thẩm Trinh sinh ra một nữ nhi, một nữ nhi mà nàng còn chưa thể tự mình chăm sóc một ngày nào, Thẩm gia đã chuyển đi nơi khác, Tương gia thì ngày càng lụn bại, con cháu tranh nhau hơn thua, không lo đến làm ăn, hoặc như Đông Phương Diệu kể với nàng, Dư ca ca năm nào của nàng giờ cũng đã có thê nhi, có chăng chỉ còn nàng mãi nhớ về huynh ấy…
Cũng đúng thôi, có ai lại chỉ yêu mãi một người, nhất là khi người đó cũng đã có người mới… nếu nói có lỗi, có lẽ là nàng có lỗi với huynh ấy, bao nhiêu thề hẹn, cả thời thanh thuần tươi đẹp nhất của nàng và huynh ấy đều bị chính nàng phá hủy rồi…