Chương 10

Hạ Thời Sâm thầm thở dài: “Hay lắm.” Chiêu g.i.ế.c người của Sở Thiên Lê thật sự ranh mãnh hơn cả. Cậu cảm thấy mình sắp c.h.ế.t vì tính xã hội rồi. Cậu mắng cha mẹ không quan tâm đến con gái ruột, đáng lẽ họ phải sửa soạn tóc tai cho cô ấy xong xuôi rồi mới đưa tới trường chứ. Thế này khác nào vứt hết mặt mũi của nhà họ Hạ!

Chủ nhiệm lớp dịu dàng lên tiếng: “Đây là bạn học mới của lớp chúng ta. Hãy để bạn tự giới thiệu trước đi.”

Sở Thiên Lê hào sảng nói: “Chào mọi người, mình tên Sở Thiên Lê.” Ngay khi cô dứt lời, có người bên cạnh châu đầu ghé tai, rõ ràng đang thấy bất ngờ: “Ồ, sao lại không mang họ Hạ? Chẳng phải đã nhận lại rồi sao?”

“Nhà họ Hạ không ổn à?”

“Đừng nói nữa, Hạ Thời Sâm vẫn đang ở đây đấy…”

Vòng tròn mối quan hệ của mọi người không lớn lắm, họ đã nghe hết sóng gió nhà họ Hạ, khó tránh khỏi việc ôm thái độ hóng hớt. Dáng dấp của Sở Thiên Lê không giống người thừa kế. Phong cách ăn diện của cô thiếu sự đứng đắn, Hạ Thời Sâm vẫn tốt hơn. Nhưng nếu hai bên cấu xé nhau, có lẽ nhà họ Hạ sẽ suy tàn.

Ánh mắt Hạ Thời Sâm hơi tối lại. Cậu có suy nghĩ muốn ganh đua với Sở Thiên Lê, nhưng cậu không thể chịu được việc người khác châm chọc nhà họ Hạ. Cảm giác tự hào về dòng họ khiến cậu thầm trách cô làm nhà hơi mất mặt.

Lời giới thiệu của Sở Thiên Lê ngắn gọn quá, chủ nhiệm lớp kiên nhẫn dẫn dắt: “Chỉ vậy thôi sao? Em có thể nói thêm về kế hoạch học tập hoặc trường học muốn đăng ký trong tương lai.”

Sở Thiên Lê sửng sốt: “Có thể không học không ạ?” Cô chỉ muốn nghiên cứu sao trời tử tế. Dù gì công ty cũng có nam chính quản lý rồi, dường như cô không cần thiết phải học.

Mỗi người có một cách nhận thức về giá trị cuộc sống khác nhau. Cô đã tìm được con đường phù hợp với mình, thực sự không cần phải cố gắng ở những lĩnh vực mà mình không giỏi. Nói tóm lại, cô kém thông minh, chỉ học hiểu được những gì liên quan đến sao trời.

Trán chủ nhiệm lớp toát mồ hôi, gượng gạo hỏi: “Hửm? Vì sao không học vậy?”

Sở Thiên Lê thản nhiên đáp: “Chỉ cần em không học thì sẽ không ai phát hiện ra rằng em không thông minh.”

Chủ nhiệm lớp: “?”

Chủ nhiệm lớp tốt tính nói: “Nhưng nếu không học tập thì công việc tương lai…”

Sở Thiên Lê: “Chỉ cần em không làm việc thì không nhà tư bản nào có thể bóc lột em nữa.” Và cô sẽ có thể bóc lột nam chính.

Chủ nhiệm lớp: “???”

Các bạn học ngạc nhiên thầm nghĩ: “Hợp lý quá…” Mọi người đều rúng động trước cao kiến của Sở Thiên Lê. Không biết cô có thông minh hay không.

Hạ Thời Sâm không nhịn nổi nữa, đứng dậy ngăn cản trò hề đáng xấu hổ này, buồn bực nói: “Thưa thầy, chuẩn bị vào học rồi ạ. Em gái em vừa về, chưa quen lắm.”

Cậu không muốn quan tâm đến Sở Thiên Lê, nhưng không muốn cô tiếp tục bôi đen dòng họ. Dù sao, bên ngoài cũng mang tiếng là con gái ruột nhà họ Hạ bị ôm nhầm trở về! Sĩ diện của cậu không thể bị cô ta hủy hoại trong một buổi như vậy!

Hạ Thời Sâm kịp thời giải vây, chủ nhiệm lớp tìm được nấc thang đi xuống, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy em ngồi tại vị trí sát cửa sổ đi.”

Sở Thiên Lê nhìn chỗ ngồi ở phía sau, không hề giận trách vị trí hẻo lánh, ôm sách vở của mình đi đến bên bàn.

Bạn cùng bàn mới của cô là một nam sinh trắng tròn.

Cậu ấy ngơ ngác bối rối ngồi ở mạn ngoài, muốn nhích vào trong nhưng lại hơi mất tự nhiên.