– Nhóc con nghe đây! Hiện tại trước mặt người khác không được để lộ sự tồn tại của ta. Nếu không họa phúc khó lường! Mặt khác ta sẽ truyền cho ngươi một phương pháp đơn giản, sau này nói chuyện chỉ cần vận dụng tâm thần liền có thể kết nối với ta, không cần phải mở miệng nói chuyện như vậy. Người sắp tới ta đoán sẽ đưa ngươi đến một nơi, đừng sợ, có ta bảo hộ tùy tình huống sẽ trợ giúp cho ngươi.
Lời vừa dứt liền không thấy lão nói thêm gì nữa. Một lát sau, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng rồi thình lình xuất hiện trước mắt Phạm Văn Long là một cô gái khá xinh xắn, gương mặt tròn, tóc bím hai bên, độ tuổi ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy. Cô nàng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy trạng thái hiện tại của Phạm Văn Long.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không khí có phần quỷ dị, Phạm Văn Long vội tiến đến đưa bàn tay về phía trước nói:
– Xin chào! Tôi là Phạm Văn Long.
Hành động tưởng chừng rất đỗi bình thường của Phạm Văn Long chẳng ngờ lại khiến đối phương trợn tròn hai mắt, biểu hiện qua thần sắc liền biết cô nàng đang bốc hỏa đến đỉnh đầu rồi.
Không hiểu tên thanh niên đáng ghét này từ đâu chui ra, nằm li bì suốt mấy tháng trời giờ mới chịu tỉnh lại. Báo hại cô mỗi ngày đều phải ghé qua kiểm tra hắn một lần, khiến thời gian tu luyện bị ảnh hưởng rất nhiều. Hôm qua, sư phụ căn dặn nhất định phải chăm chú coi sóc, phỏng chừng trong vài ngày tới hắn sẽ tỉnh lại.
– Thằng ngốc! Ở đây không ai biết cái ngôn ngữ Tiếng Việt của nhà ngươi đâu. Cũng đừng có tùy tiện bắt tay như vậy. Chuyện này ta sẽ chỉ bảo cho ngươi sau. Giờ thì dùng ngôn ngữ mà ta truyền thụ nói chuyện đi. Nên nhớ đây không phải là Địa Cầu, đừng để người khác nhìn ra thân phận của ngươi, nếu không mạng sống khó giữ.
Trong khi Phạm Văn Long còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì lão Kim đã nhanh trí truyền âm khiển trách hắn một hồi. Nhất là câu cuối cùng, lão cố tình gằn giọng nhấn mạnh làm Phạm Văn Long giật thót tim. Xem ra cần phải chú ý nhiều hơn, thay đổi bản thân để thích nghi với thế giới mới.
– Xin chào! Tôi là Phạm Văn Long.
Sau chút luống cuống tay chân, Phạm Văn Long liền cất tiếng. Lần này là thứ ngôn ngữ hoàn toàn mới lạ. Vì là lần đầu tiên nên hắn phát âm chưa được chuẩn xác, giống như trẻ con lên ba đang bập bẹ tập nói vậy.
Cô gái lắc đầu ngao ngán, quát bảo:
– Còn không mau thu cái bàn tay chó của ngươi lại cho ta?
Trước thái độ bất thiện của đối phương, Phạm Văn Long chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.
Lát sau, lại nghe nàng ta nói:
– Đi theo ta!
Phạm Văn Long khẽ giật mình, hỏi:
– Chúng ta đi đâu?
Nhìn cái vẻ ngờ ngệch của hắn, nàng ta chẳng buồn bắt vè, sải chân bước nhanh ra ngoài. Diễn biến xảy ra khiến Phạm Văn Long dở khóc dở cười, không hiểu bản thân đã đắc tội với đối phương ở điểm nào?
Rời khỏi khu vực nhà ở, cả hai tiến vào một khu rừng. Vừa đi, Phạm Văn Long vừa chăm chú quan sát hết thảy cảnh vật xung quanh. Các ngôi nhà ở đây được xây với kiến trúc khá đơn giản. Còn các loài thực vật xét về hình dáng và màu sắc không khác là bao so với Địa Cầu. Có điều kích thước thì to lớn hơn gấp bội, xem ra điều kiện sinh trưởng ở đây tốt hơn nhiều.
Qua thêm một tuần trà, đột nhiên Phạm Văn Long cất tiếng gọi nhỏ:
– Này…
Cô gái dừng chân, ngoái đầu hỏi:
– Chuyện gì?
Phạm Văn Long nhoẻn miệng cười cầu hòa bảo:
– Tên của cô là gì vậy?
Nhìn vẻ nhăn nhở của hắn, cô gái cáu bẳn quát:
– Đáng ghét! Có tin ta cắt lưỡi ngươi không hả?
Từ đầu đến giờ, cô trộm để ý thấy gã thanh niên đằng sau hết ngó sáng đông lại nhìn về tây, vẻ biểu hiện kiểu như một gã điên điên khùng khùng. Ngẫm lại sự tình hơn nửa năm nay ngày nào cũng phải ghé mắt trông chừng hắn, nàng ta càng thấy bực bội, mấp máy đôi môi bảo: “Đúng là một kẻ đầu óc có vấn đề!” Nói đoạn nàng ta liền tiếp tục sải bước, không đoái hoài đến Phạm Văn Long nữa.
Phạm Văn Long không ngờ vừa mới đến hành tinh xa lạ này đã gặp ngay một bà cô “đanh đá” như thế. Nhưng dù sao hắn cũng không phải dạng người tranh đua thiệt hơn với một cô gái, thế nên đành mỉm cười bỏ qua.
Bỗng nhiên ngẫm đến một chuyện, ánh mắt tò mò của Phạm Văn Long liếc nhìn phía sau nàng ta. Theo như lời lão Kim thì bất cứ giống loài nào cũng có khả năng tiến hóa lên hình thái con người, vậy không hiểu rằng cô gái này là từ vượn phát triển lên hay một giống loài khác? Tính tình dữ dằn như thế biết đâu lại là loài chó cũng không chừng? Coi thử xem có cái đuôi nào không?
Dường như cảm nhận được ý nghĩ trong đầu của Phạm Văn Long, cô gái liền quay phắt lại, bắt ngay quả tang cái nhìn bất thiện của hắn đang hướng về nơi nào trên cơ thể mình. Đôi má nàng khẽ đỏ lên, căm tức quát:
– Ngươi nhìn cái gì đó? Coi chừng ta móc cặp mắt chó của ngươi đó!
Dù rằng Phạm Văn Long thấy hành vi của mình có phần lỗ mãng, chỉ là lời nói đối phương lại quá nặng nề. Phạm Văn Long nhe răng cười đáp:
– Xin cứ tự nhiên cho!
– Cái gì? Đồ khốn kiếp! Lũ nam nhân như ngươi đều là vô dụng, rác rưởi mà thôi.
Câu nói này khiến Phạm Văn Long bốc hỏa. Bị người khác xúc phạm mà không dám phản kháng vốn chẳng phải là bản tính của hắn. Dừng chân đứng lại, Phạm Văn Long quét đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía cô gái, đồng thời một thứ sát khí bỗng âm trầm tỏa ra.
Hai ánh mắt vừa mới chạm nhau, trong lòng cô gái bỗng giật thót, con ngươi vội co rụt vào trong. Rõ ràng tu vi của gã thanh niên rất thấp nhưng không hiểu vì sao cô có cảm giác sợ hãi giống nhưng đang đứng trước mặt các bậc tiền bối cao thâm mặc trắc. Ánh mắt kia làm cho cô có cảm giác bản thân như bị đối phương nhìn thấu, khí huyết có phần nhộn nhạo khó chịu. Cô gái hoảng sợ, vội vàng quay mặt qua hướng khác tức thì cảm giác nguy hiểm liền biến mất.
Không dám truy hỏi căn nguyên, nàng ta liền quay gót bước đi thật nhanh. Nhìn thấy vậy, Phạm Văn Long cũng chẳng còn tâm trạng vui đùa nữa, tiếp tục đảo chân di chuyển theo đối phương.
Vượt qua khu rừng hiện lên trước mắt hai người một con sông nhỏ, ở giữa có một cây cầu độc mộc bắc ngang. Phía đầu bên kia là một tòa nhà cao lớn, bên ngoài được bao phủ bởi những cây dây leo rất lạ.
Chẳng bao lâu cả hai đã đứng trước lối ra vào. Cô gái vội sửa sang lại y phục, kính cẩn chắp tay nói:
– Sư phụ! Con đã dẫn hắn đến!
Đợi một lát, từ bên trong vọng ra một giọng nói:
– Con hãy mau đưa hắn vào đây!
Cô gái dẫn Phạm Văn Long vào, qua thềm cửa, trước mặt hắn xuất hiện hai người đàn ông độ tuổi trung niên. Có điều một người béo tròn, còn người kia gầy như que củi. Khi cả hai ngồi cạnh nhau trông quả có chút buồn cười.
Người dáng vẻ to béo khẽ đảo mắt qua rồi nói:
– Được rồi! Thanh Hằng con mau lui xuống đi! Ở đây đã có ta và Diệp sư thúc xử lý!
Hóa ra nàng ta tên Thanh Hằng, trong lòng Phạm Văn Long âm thầm ghi nhớ cái tên này. Chỉ thấy Thanh Hằng ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, khép nép đáp:
– Vâng! Con xin lui!
Trái hẳn với tính cách hống hách khi nãy, Thanh Hằng ngoan ngoãn bước ra ngoài. Lão già mập mạp khẽ đảo mắt qua người Phạm Văn Long, kinh hô lên một tiếng, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, điềm nhiên hỏi:
– Ngươi là ai?
Nghe đối phương hỏi, Phạm Văn Long liền thành thật đáp:
– Tôi là Phạm Văn Long, xin ra mắt hai vị.
Lão già nhìn chằm chặp vào hắn, dường như đang soi xét gì đó. Lâu sau mới lên tiếng:
– Người từ đâu đến?
Như một phản xạ tự nhiên, Phạm Văn Long liền lập tức trả lời:
– Tôi đến từ Hà Nội, Việt Nam.
Nghe câu đáp, lão già khô gầy ngồi bên cũng đưa mắt nhìn về phía hắn. Rồi ngó sáng bên lão to béo, cả hai đều tỏ vẻ nghi hoặc.
– Nhóc con! Ngươi muốn chết phải không? Hiện giờ người đang ở Linh Chiểu Tinh, lấy đâu ra cái quốc gia Việt Nam của ngươi chứ hả? Nghe theo ta, ta nói gì cứ vậy mà diễn theo, không được tự ý làm càn.
Trong đầu Phạm Văn Long bất chợt vang lên truyền âm của lão Kim. Hắn khẽ rùng mình, chút nữa lại quên mất hoàn cảnh hiện tại của bản thân rồi.
– Ngươi nói ngươi đến từ đâu? Chúng ta nghe không hiểu?
Lão già mập mạp nheo trán hỏi lại. Nhất thời Phạm Văn Long chưa biết đáp lại thế nào, may mắn có lão Kim truyền âm khiến hắn vui mừng nói:
– Tôi đến từ An Ký Đông.
– An Ký Đông đại lục?
Nghe đến danh từ trên, vẻ kinh dị trong mắt hai lão già càng đậm. Nơi họ đang sống là An Ký Tây, một trong bốn đại lục lớn, nằm trên Linh Chiểu Tinh.
Linh Chiểu Tinh được chia thành bốn lục địa theo bốn phương vị là An Ký Đông, An Ký Tây, An Ký Nam và An Ký Bắc. Mỗi đại lục có diện tích vô cùng rộng lớn, ngoài ra khoảng cách di chuyển giữa các đại lục cực kỳ xa xôi. Ngay chính bản thân hai người cũng chưa bao giờ bước chân ra khỏi An Ký Tây đại lục.
Lão già khô gầy nheo mày, gằn giọng ra lệnh:
– Người hãy kể rõ cho ta biết, tại sao ngươi lại xuất hiện nơi đây.
Trong đầu Phạm Văn Long liền vang lên tiếng của lão Kim, hắn cứ thế thuật lại mọi chuyện. Đại khái là hắn đang ở An Ký Đông đại lục tu luyện, không hiểu sao một cơn lốc lao đến cuốn lấy hắn, khi tỉnh dậy đã thấy bản thân xuất hiện ở nơi này. Lời hắn nói mơ mơ hồ hồ khiến hai lão già nghi hoặc không thôi. Lão già béo mập dường như có chút hiểu biết liền quay sang người ngồi bên cạnh nói:
– Không lẽ thằng nhóc này trong lúc tu luyện vô tình gặp phải không gian tiết điểm, nên bị dịch chuyển từ đại lục này sang đại lục khác?
Lão giả khô gầy trầm tư suy nghĩ chút gật đầu trả lời:
– Chuyện này tuy hiếm nhưng rất có khả năng xảy ra. Không chừng khi đó có hai cường giả tranh đấu, dẫn đến việc xé rách không gian, chuyện này vốn không có gì lạ.
Chuyện không gian tiết điểm tại Trái Đất vốn là không tưởng, nhưng tại những hành tinh như Linh chiểu Tinh thì chuyện này cũng không quá kì bí. Lão béo vân vê chòm râu hồi lâu nói:
– Nếu vậy xem ra hắn thực sự xui xẻo. Được rồi để ta tra hỏi thêm xem có đầu mối gì không?
Nói đoạn lão quay về phía Phạm Văn Long cao giọng:
– Nói cho ta biết gia cảnh của ngươi?
Phạm Văn Long tỏ vẻ đăm chiêu, thở dài đáp:
– Tôi vốn một thân một mình, cha mẹ mất từ nhỏ, được người ta nhặt về nuôi dưỡng. Sau này tôi bỏ nhà ra đi, một ngày nọ đang tu luyện trên núi thì bị một vòng xoáy đáng sợ cuốn đến đây.
Câu chuyện trên đều do lão Kim truyền đạt, Phạm Văn Long cứ vậy nhất nhất trả lời theo. Tuy nhiên, Phạm Văn Long bỗng cảm thán không thôi. Quả thực, tuy cách diễn đạt có phần khác đi nhưng nội dung trong đó cũng chính như kể về số phận bi thương của hắn vậy.
Hai lão già nhăn mày, hiển nhiên chưa thực sự tin vào câu chuyện đó. Hồi lâu, lão béo lười biếng phất tay bảo:
– Ta thông báo cho ngươi biết, hiện tại ngươi đang ở An Ký Tây đại lục, mà chỗ này thuộc phạm vi An Ký Tây Thánh Viện, nên ngươi cần chú ý mọi hành vi của bản thân. Thôi, lui ra đi!!!
Phạm Văn Long chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng hiển nhiên ý đuổi khách đã rõ, hắn đành chắp tay chào hai người, cất bước ra khỏi phòng.