Chương 2: Hỏi Tội

Vương thẩm vào trong nhà, nghe hai mẹ con một già một trẻ đôi co liền hiểu nội tình là Vương Ngưng không muốn bán con gái đi.

Vì thế nhanh nhảu cười nói :” A, đây là nhị nha đầu sao ? thật là xinh xắn, bảo sao Lý lão bản nhất quyết đòi cưới cho bằng được.

Đúng rồi, nghe nói Tam nhi nhà ngươi bị bệnh, lão nương ta có chút tiền cho nó khám bệnh, ta đem nhị nha đầu đi, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó.”Vương thẩm rất khéo miệng.

Thứ nhất để dỗ Vương Ngưng rằng tuy gả nhị nha đầu cho Lý lão bản tuy là vợ bé nhưng sẽ không bị chịu uỷ khuất.

Thứ hai là nhắc nhở nàng trong nhà đang có nhi tử bị bệnh, tiền thì Trịnh thái thái giữ hết, nếu nàng không đồng ý để nhị nha đầu đi theo Vương thẩm thì sẽ không có tiền chữa bệnh cho con trai.

Muốn con trai khỏi bệnh hay nha đầu ngốc này thì tự mình cân nhắc đi a…Quả nhiên Vương Ngưng khi vừa nghe thấy lời này liền cắn chặt môi dưới không nói, biết mua bán nhân khẩu là không được nhưng chuyện này trong thôn vẫn xảy ra như cơm bữa hay sao.

Huống chi người bán lại là Trịnh thái thái, bà bán cháu há có thể kiện hay sao?Nhược Thuỷ thấy Vương Ngưng khó xử liền đứng ra nói với Vương thẩm :” Sợ là Vương thẩm không có thời gian dẫn ta đi đâu, ta thấy Ấn đường Vương thẩm hắc khí vờn quanh, sợ là không bao lâu có người tìm đến hỏi tội, Vương đại nương thời gian này tự lo cho bản thân mình đi là hơn a”Vương thẩm sửng sốt, miệng ú ớ :” Nhị nha đầu..ngươi…nhà ngươi không ngốc a? Nói bậy bạ gì thế ?”Nhược Thuỷ biết nhị nha đầu này trước đây là cô bé ngốc, phỏng chừng lời nói ra sẽ không ai tin tưởng liền tiếp lời:”Ta vừa rồi ăn một gậy của nãi nãi tiễn đi gặp Diêm Vương gia một lần, Diêm Vương gia mở sổ sinh tử ra thấy ta dương thọ chưa tận, quỷ sai bắt nhầm, ngài cho ta trở về dương gian, tiện tay cho luôn ta bản lãnh toán mệnh coi như là bù đắp sai lầm của quỷ sai.”Vương thẩm trừng mắt, nhìn Nhược Thuỷ như quái vật.

Nha đầu này không ngốc nữa, nhưng phỏng chừng điên rồi a? Vừa định nói tiếp thì cửa nhà Chu gia lại xôn xao người đi vào.“Chính là ở đây.

Ta vừa thấy Vương tặc nương đi vào đây”Vừa dứt lời thì một quân nhân trung niên cao lớn cất bước đi tới.

Phía sau còn có Lý lão nhị cùng bà con thôn xóm xúm lại xem náo nhiệt.Lý lão nhi hung hăng tiến tới chỉ Vương Thẩm mà nói với người trung niên:” Trương trưởng quan, chính là mụ này, bà ta đã bán khuê nữ nhà ngài đó”Lại nói về Vương thẩm, đây đâu phải lần đầu bà ta bán khuê nữ nhà người khác.

Nơi đây là thôn quê nghèo, chỉ cần nhà nào có chút khó khăn tài chính, mụ đều khuyên người nhà bán khuê nữ để lấy tiền.Người trung niên này là Trương Kiến Quốc, thời trẻ tham gia quân ngũ, năm năm rồi không về nhà, cũng chẳng có tin tức gì.

Người trong thôn đều nghĩ ông ta đã chết trận rồi.Năm trước bà mối Vương thấy nhà họ Trương không có nam nhân nào trong nhà, liền dỗ ngọt lão thái thái Trương gia thừa dịp con dâu không có nhà liền đem cháu gái bán lấy tiền.Trương Kiến Quốc thăng quan chức trở về thăm gia đình, liền thấy vợ kêu khóc, mắng mụ Vương mai mối không có nhân tính, đã gạ bán khuê nữ nhà mình.

Trương Kiến Quốc nghe xong nổi trận lôi đình, quyết tìm mụ họ Vương tính sổ.

Người trong thôn giờ đều thấy họ Trương giờ trong quân ngũ có chức quyền liền muốn nịnh bợ, tích cực nhất là lão Lý trực tiếp dẫn Trương trưởng quan đến Chu gia tìm mụ họ Vương.“Mụ tú bà, nhà ngươi đem con gái ta đi đâu rồi ?” Trương Kiến Quốc trừng mắt nhìn Vương thẩm, nếu không phải mụ ta đã lớn tuổi thì đã cho mụ nếm mùi khổ đau của quyền cước.Vương thẩm hết mực hoảng sợ, trong đầu lại thoáng lời Nhược Thuỷ vừa cảnh tỉnh.

Nha đầu nói có người tới cửa hỏi tội mình, không lẽ là sự thật.

Nó có thể đoán mệnh được ư?Thấy Vương thẩm cúi đầu không nói câu nào, Trương Kiến Quốc càng tức giận hùng hổ đi tới, túm lấy cổ áo mụ xách lên mà mắng :” Ngươi đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt, mua bán người, lão tử hiện giờ có thể mang ngươi đến Cục Cảnh Sát trị tội.

Huynh đệ ta ở đó là đội trưởng, không cho người ngồi tù đến mọt gông, lão tử không phải họ Trương a”Nghe xong lời này, Vương thẩm hồi phục tâm trí, không phải doạ chơi, vội giải thích:” Người là Kiến Quốc ? Ai, tiểu nữ là do lão thái thái bán cho người ta, tiền lão bà cũng thu, ta chỉ là người chắp mối.

Nếu trị tội thì phải trị tội mẹ người trước nha.”Nghe lời này làm Trương Kiến Quốc mặt đỏ bừng bừng, hắn đương nhiên biết khuê nữ là do mẹ hắn bán đi, về nhà vợ hắn cũng đã nói.

Nhưng phận làm con không thể ý kiến trách mắng mẹ, cũng chẳng thể chất vấn mẹ.

Để cho vợ một câu trả lời thích đáng, hắn phải đổ hết tội lỗi lên đầu mụ Vương này cho hả giận.

Nếu không phải do mụ thì mẹ mình cũng đã không nghe theo mà bán con gái a ?“Mẹ ta nói là do người lừa gạt bà, bà không biết người đem con gái ta đi bán.

Người không được đổ lỗi cho mẹ ta, nếu không giao con gái ta ra đây, lão tử sẽ đem ngươi tống vào nhà lao”.

Trương Kiến Quốc hung tợn uy hiếp.Vương thẩm nghe xong lời này biết không xong, họ Trương kia đang muốn đổ hết tội cho mình.

Mụ đem bán Trương Tiểu Quyên cho bọn buôn người, giờ biết đường nào mà tìm con gái cho họ Trương kia đây?.