Chương 11: Cảnh giới

Làng Thạch Trấn Sơn một mớ hỗn đỗn la liệt những đống đổ nát, không bóng người, không gì cả, phía xa xa một căn nhà thấp thoáng ngọn lửa cháy bập bùng trước cơn gió lạnh về đêm, một nam nhân tuổi chừng trên hai mươi ngồi xoay tròn xiên thịt.

Khuôn mặt thấp thoáng qua ánh sáng ngọn lửa, không được anh tuấn như tuổi trẻ thanh niên và thấy được sự khắc khổ hằn rõ chắc hẳn hắn đã chịu nhiều mệt mỏi lẫn đau khổ từ nhỏ.

Gặm một miếng thịt nhai ngấu nghiến như chưa hề được ăn mấy ngày, chỉ mất vài phút năm xiên thịt đã được xử gọn.

Gẩy nhẹ thanh củi, hắn ôm gọn thân mình như bó hẹp vào không gian có ánh sáng, hắn khóc, đôi tay chai sần đã mất đi vân tay úp lên mặt che đi biểu cảm của mình.

-Cha mẹ con nhớ hai người….Tiểu Liên huynh nhớ muội lắm. Hãy đợi ta báo thù xong, ta sẽ tìm muội.

Bất chợt một cơn gió lớn thổi ầm ầm bên ngoài làm cánh cửa vốn đã nát nay lại bị cơn gió đó thổi bay đi mất, hắn nhìn ra ngoài cảnh vật đen thui cơn mưa bắt đầu rơi xuống ào ào.

-Roẹt!!!!….Đoàng…..

Một tia chớp lóe sáng cả một vùng kèm đó là tiếng sấm nổ vang trời, ngay tức thì trước mắt hắn xuất hiện một hắc y nhân đứng trước cửa trùm kín nhân diện, hai người mặt đối mặt không ai nói gì, hắn nhìn hắc y nhân rồi cúi xuống nghịch đống lửa.

-Tây Thành Dũng

Hắc y nhân lên tiếng âm trầm.

-Có chuyện gì hả…Viên Hộ Pháp?

Tây Thành Dũng lạnh lùng hỏi lại nhưng mặt vẫn hướng vào ngọn lửa, Viên Hộ Pháp(chức danh không phải tên) chậm rãi ngồi xuống trước mặt đưa một tờ giấy ghi năm chữ “Lam Cước”- Hùng Chí Long.

-Nhiệm vụ lần trước, Thánh Yêu minh chủ có lời khen cho ngươi. Chà, một kẻ không hề có danh tiếng giang hồ lại sở hữu một thân tuyệt học đánh bại được cao thủ Quyền Vương, kẻ như người nếu toàn tâm toàn ý với giáo phái không chừng minh chủ sẽ ưu đãi với ngươi.

-Bớt nói nhiều, nếu xong rồi thì cút.

-Làm gì căng thẳng dữ dội vậy…

Nói đoạn Viên Hộ Pháp đứng dậy ghé sát vào mặt hắn trầm giọng đầy uy hiếp

-Ngươi nên nhớ ta đang là người được minh chủ phái tìm thông tin kẻ giết gia đình ngươi. Liệu mà ăn nói cẩn thận…Ha…Ha…Ha.

Ngay tràng tiếng cười cùng đó sấm chớp lại nổi lên, thân ảnh Viên Hộ Pháp đã biến mất như chưa từng xuất hiện chỉ còn tiếng phập phùng của mảnh rèm bay phất phới trước mặt Tây Thành Dũng.

————————————————

Phong Nguyệt trọ, Dịch Phong và Hoa Ngọc Khanh ăn tối sau buổi đi chơi đầy vui vẻ mặc dù có chút bực mình từ cái tên Y Vân kia nhưng cũng không làm hỏng buổi chiều đầy phấn khởi, Hoa Ngọc Khanh gắp một miếng thịt vào bát Dịch Phong đôi mắt hiện lên đầy yêu thương với tình lang của mình giờ chỉ thiếu cái hôn lễ nữa thôi là đủ.

Hoa Ngọc Khanh bỏ vào miệng miếng đậu rồi nói.

-Dịch lang, sao chàng biết được cái vết thương ấn ký trên người Tiêu Thế Viễn thuộc về Tây Mạc tộc?

-À, cái này ta nhớ khoảng 12 năm trước có một nhóm người vô tình vào được Vô Ưu Cốc, họ xin tá túc một đêm nhưng mà lão già lại không cho một mực nhất quyết đuổi họ đi. Ta thấy họ cũng tội, trên người lại mang nhiều vết thương cùng đó là đứa con của họ thì bị thương nặng ở chân nên đã lén đưa đi nghỉ chỗ khác.

Sau này ta có hỏi thì lão già bảo những người đó thuộc về bộ tộc Tây Mạc là những kẻ máu lạnh tàn bạo nhất võ lâm mỗi lần tộc Tây Mạc xuất hiện thì toàn những chuyện không hay và dặn ta nên tránh. Tây Mạc tộc có thói quen sau khi đánh bại hoặc giết đối thủ thì sẽ lưu trên người đó một vết ấn ký hình tròn như một dấu lệnh cho chiến tích.

Hoa Ngọc Khanh “À” một tiếng, quả thực như được mở mang kiến thức không nghĩ một người trên núi lại có kiến thức uyên thâm như vậy, không biết cái người mà Dịch Phong nói là “lão già” kia là ai có thể là cao nhân không thích nổi danh nên đã thoái ẩn giang hồ?.

Cơm đã ăn xong, Hoa Ngọc Khanh thì đi tắm, Dịch Phong ngồi xếp bằng vận công, hắn nhắm mắt lại dùng phép nội thị kiểm tra xem cơ thể mình, trong đầu hắn hiện huyết quản kinh mạch toàn thân, giống như là phác họa kết cấu cơ thể hoàn chỉnh, biểu thị rõ ràng tình trạng cơ thể.

Ở phía đan điền có hai cỗ nội công một đỏ một xanh rất cường đại cuộn tròn như hình đồ thái cực và được bao bọc bởi cỗ nội lực khác hiển nhiên đó là Vô Tướng Phá Nguyên Khí và Ly Hỏa Huyền Băng Công. Dịch Phong song thủ bắt thủ ấn vận động Vô Tướng Phá Nguyên Khí chạy xuyên qua mười hai chính kinh cùng kỳ kinh bát mạch với nhiệm vụ làm giãn nở và lấp đầy.

Hắn uyển chuyển song thủ tạo thành vòng tròn vận hàng vòng chu thiên xung quang người bao bọc luồng khí xanh lam như lửa nổi mỗi một vòng chu thiên là lúc kinh mạch hắn lại nở ra một ít ngay lúc này hắn cảm thấy phát sinh ra biến hóa của cơ thể, cảm biến được mọi việc xung quanh có thể lên tới mười dặm (trước đó là ba dặm). Phát hiện ra điều này hắn tăng cường tốc độ di chuyển của chân khí, thần trí tỏ ra linh hoạt tỏ ra linh hoạt.

Võ công hắn bây giờ đã sang một cảnh giới mới của cường giả: Siêu Thánh Nhập Thần. Cường giả trên đời được phân ra thành 4 loại chính. Dựa theo biểu hiện mà ước lượng cảnh giới của người đó. Không có quy tắc hay hướng đi cụ thể nào để giúp võ giả đạt được cảnh giới tiếp theo. Tự thân các võ giả tu tập tới một mức nào đó sẽ tự có các biểu hiện cường giả. Bẩm sinh, thiên phú cũng là một lợi thế để sớm trở thành cường giả.

Siêu Phàm Nhập Thánh: Cường giả có ngộ tính cao, dù là bất cứ loại võ học gì cũng nhanh chóng luyện thành

Siêu Thánh Nhập Thần: Có thể dung nạp võ học tiền nhân vào tư duy nhất, cải tiến, đột phá cảnh giới võ học

Siêu Thần Nhập Hóa: Có thể dựa vào trực giác, ý niệm mà lúc lâm trận tự có thể sáng chế ra chiêu thức

Siêu Hóa Hoàn Hư: Cảnh giới trong truyền thuyết. Các cường giả ở cảnh giới này có thể trùng quy hư vô, cải tử hoàn sinh(chưa ai ngoài Đạt Ma sư tổ Thiếu Lâm và Vương Trùng Dương sư tổ Toàn Chân)

Nhả ra một ngụm trọc khí trắng, Dịch Phong mở bừng song nhãn léo sáng như kim ngọc chiếu rọi cả căn phòng, nhìn song thủ nắm chặt cảm nhận sức mạnh mới Dịch Phong mỉm cười thỏa mãn.

-Có chuyện gì chàng cười vậy?

Hoa Ngọc Khanh từ phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, những giọt nước còn sót lại lăn chậm trên làn da căng mịn trắng bóng vẫn còn hương thơm từ nước tắm, nàng lúc này mặc thật khiêu gợi, mặc đúng cái áo mỏng tang in hằn rõ lớp da, phía dưới thấp thoáng đám lông đen mỗi bước lại lộ ra khe hồng ẩm ướt khiến dục hỏa Dịch Phong bừng thịnh.

Lập tức bế thốc nàng, đặt nhẹ vào giường, Hoa Ngọc Khanh đương nhiên biết hắn sẽ làm gì cũng phải thôi nàng thật gợi cảm quá mà, Dịch Phong hôn lên cổ nàng hít thật sâu cái mùi thơm từ cơ thể nàng tiết ra như một dượu liệu tình ái. Cái miệng tìm đến miệng, bốn cánh môi hòa quyện với nhau, trao cái thứ dịch thơm tho mà chỉ có ở những đôi tình lữ mới cảm nhận được.

Phía dưới, cái tay hắn cũng chả yên phận, khóe léo gạt lớp áo sang một bên rồi xoa bóp cặp vú bự đủ mọi hình dạng, đỉnh núm thì bị hắn kéo ngắt làm nàng khẽ rên nhưng cũng thật sướng chả mấy chốc mà cương cứng như đỉnh núi.

-A…

Hoa Ngọc Khanh rên rỉ, ý loạn tình mê đáp ứng lại đôi môi tham lam của Dịch Phong, hai tay trên lưng hắn âu yếm xoa nắn.

Môi lưỡi của hai người quấn vào nhau rất lâu mới buông nàng ra. Hắn ngắm nhìn sắc hồng trên mặt Hoa Ngọc Khanh, đôi mắt hồ thu mơ màng lóe lên quang thái say người, đôi môi hồng bị hắn mút tới căng mọng đỏ tươi, rất là dụ người. Dịch Phong thần thương đang chuẩn bị tấn công bỗng Hoa Ngọc Khanh đỏ mặt lí nhí nói.

-Để thiếp tự đến, chàng không được cử động

Hoa Ngọc Khanh chuyển đồn bộ lùi về phía sau. Tiểu huynh đệ cường tráng đó đã đứng thẳng băng trước mắt nàng, ngọc thủ lạnh mát nắm lấy cái thứ nóng bỏng đó, lên xuống trêu đùa một chút.

Dưới sự khiêu khích của nàng, nó đã tỏ ra dữ dằn hơn nữa. Khuôn mặt xinh xắn thẹn đỏ lên, mông đưa lên cao hơn chút, đem thần thương nhắm cẩn thận, cuối cùng bạo dạn ngồi mạnh xuống.

Cảm giác tiêu hồn làm Dịch Phong muốn rên thành tiếng.

Dịch Phong bắt đầu chuyển động, từ hạ thể truyền lại những khoái cảm cường liệt vạn phân tiêu hồn. Tay nâng cặp mông nảy nở mà nhấp liên tục. Hoa Ngọc Khanh cảm thụ khoái cảm chỉ biết rên những tiếng vô nghĩa.

Cùng với động tác mạnh mẽ của hắn, Hoa Ngọc Khanh kiều mị kêu lên. Nàng nhắm chặt hai mắt, hai má rực lên như những đám mây hồng khó nhọc nói.

-Dịch lang…yêu thiếp nhiều hơn nữa.

Hoa Ngọc Khanh đột nhiên ôm chặt lấy hắn, tuyết đồn phong cuồng lên xuống, nàng hoàn toàn đắm chìm trong đam mê. Hai thân người dán chặt vào nhau nhanh chóng chuyển động.

Chả mấy chốc Hoa Ngọc Khanh toàn thân run lên, kêu lên một tiếng, không kìm được, tiết thân.

P/S: Sắc này ổn chứ hay còn nặng quá:)