Không hồi đáp? Không hồi đáp có nghĩa là mặc nhận. Mặc nhận thì tức là vẫn ổn, vậy là được. Hắn hỏi cho nó đủ quy trình chứ không nhiệt tình quá lại không hay nhưng mà cũng thật là điên mà. Người ta trúng phải xuân dược, thần trí không thông thế này, còn biết gì mà nói nữa?
Dịch Phong bế thiếu nữ nhưng lập tức nàng ngửi được mùi nam nhân ở gần mình, cơ thể lập tức không chịu được sự điều khiển liền uốn éo như con rắn quấn chặt lấy hắn.
Chỉ khổ cho Dịch Phong, cái mùi trinh nữ không ngừng tỏa ra “híp dâm” cái mũi của hắn làm cơ thể bắt đầu có sự chuyển biến nhất là chân khí trong người tự động vận hành bất ngờ. Bộ ngực bự giờ đã gần như là lộ liễu ra ngoài, mỗi bước di chuyển là hai quả cầu thịt trắng muốt đó là rung rung nảy nảy chỉ làm người nhìn muốn bóp cho hả hê đương nhiên là Dịch Phong không ngoại lệ hắn như muốn nổ tung người nhưng tinh thần kiên cường đã phần nào áp chế đi dục vọng.
Hoa Ngọc Khanh mê man rồi tỉnh vào giữa đêm, xoa hai bên thái dương như để như để nhớ lại mọi chuyện, nàng vốn là đi ra ngoài Bắc Thần Cung để đến Hoa Di Cung thực hiện nhiệm vụ do chưởng môn tỷ tỷ giao, vừa mới đi được ba ngày thì nhị vị Hộ Pháp Thần Sơn Vạn là Tôn Minh và Trương Duy cùng hàng chục bang chúng liên thủ phục kích dẫn đến bị thọ thương buộc phải tẩu thoát khỏi vòng vây truy bắt.
Nhưng mà tránh vỏ dưa đạp vỏ dừa, lại gặp phải hai tên hoa tặc có tiếng trong giang hồ Long Hán và Đại Ngưu, nội thương đã nặng lại còn bị ép uống xuân dược đương nhiên lúc đó nàng muốn tự vẫn cho rồi nhưng không đủ sức lực.
Nàng bây giờ tinh thần đã ổn nhưng lập tức phát giác cơ thể mình đang mặc bộ đồ khác nói chính xác hơn đó đồ của nam nhân.
Nàng đột nhiên nhớ lại tình cảnh bị hai tên hán tử xấu già ép uống xuân dược, không biết đây có phải là một trong hai gã đó không? Nàng lập tức toát mồ hôi lạnh cả toàn thân, bật người phóng dậy, dùng thủ pháp khoái tốc điểm trụ huyệt đạo của đối phương.
Dịch Phong bị đánh thức giấc ngủ buồn bực mở mắt thấy Hoa Ngọc Khanh đứng trước mặt
-Nàng tỉnh…
Định nói tiếp hắn nhận thấy dưới cổ mình lạnh lạnh, liếc nhìn xuống là thanh trường kiếm bóng lánh dưới màn đêm. Dịch Phong biết ngay là mình bị hiểu lầm mà, thôi thì dĩ hòa vi quý, cứ từ từ nói chuyện ắt nàng sẽ hiểu.
-Bình tĩnh nào, hình như hai ta có chút hiểu lầm
-Hiểu lầm? Còn nói được hả tên dâm tặc kia. Ta muốn băm nát thây ngươi ra.
-Này nhá, hai cái tên dâm tặc thật sự kia đang nằm ở gần đây, ta chỉ là người đi ngang qua thấy thế mới cứu nàng. Không tin ta dẫn nàng xem.
Nói mới nhớ hai tên dâm tặc đó là hai tên xấu hoắc còn người trước mặt nàng dáng vẻ tuấn tú ánh mắt không biểu hiện là nói dối nhưng Hoa Ngọc Khanh vẫn nói
-Mau dẫn ta.
Dịch Phong liền đứng dậy, Hoa Ngọc Khanh lập tức kinh ngạc nói.
-Ta…vừa rồi…chẳng phải điểm huyệt ngươi rồi sao.
Hắn bĩu môi, mấy cái trò điểm huyệt hắn chơi quá nhiều rồi, hắn được lão già dạy cho bộ mạch “Di Biến Mạch”, có thể thay đổi vị trí các huyệt đạo, dưới tình huống bị người ta phong trụ yếu huyệt toàn thân, tự động xung mở huyệt bị đóng kín, mà thường thì khi gặp cường địch, trước đó có thể di chuyển huyệt vị trên người lệch đi một tấc, cuối cùng tặng kẻ địch một sự bất ngờ thú vị.
-Mấy trò đó không làm hại ta được đâu.
Dịch Phong dẫn Hoa Ngọc Khanh đằng sau lăm lăm cầm chặt trường kiếm hễ mà Dịch Phong có hành động lạ là xử luôn.
Nhìn hai thân thể nằm dài dưới đất, sắc mặt nàng lạnh lại đi vượt lên, trong cơn thịnh nộ, nàng vận hết mười thành công lực, nhiệt khí trong phạm vi hơn trượng lập tức hạ xuống hàng chục độ, những chiếc lá vàng khô rời khỏi thân cây tung bay theo gió. Trong làn lá khô tung bay, còn có một đóa hoa tuyết, cánh hoa tỏa ra hàn khí bạch sắc, từ thân ảnh hắc sắc tuyệt mỹ của nàng phóng ra băng lãnh mang theo luồng khí âm hàn cực lạnh phóng đến tử thi, khiến thi thể vàng nhợt của chúng biến thành trắng xóa và đông cứng.
Đôi mắt của Hoa Ngọc Khanh ngời sáng, khẽ phất nhẹ tay, hai cổ thi thể đột nhiên nổ tung, cả xương thịt đều nát bét.
Dịch Phong cũng chột dạ không nghĩ là Hoa Ngọc Khanh lại ra tay kinh đến vậy. Nàng quay sang nhìn Dịch Phong băng lãnh, hữu thủ nàng đang vận hàn băng khí, không gian như chậm lại, Hoa Ngọc Khanh thân ảnh phi lên phía trước một chưởng đánh vào đầu Dịch Phong. Bất ngờ trước hành động của nàng, hữu thủ Dịch Phong nhan đến nỗi nỗi chỉ thấy một vệt sáng cuốn chặt tay Hoa Ngọc Khanh chế trụ nàng.
-Nàng định báo đáp ân nhân như thế sao?
Hoa Ngọc Khanh vẫn cố vùng vẫy lạnh giọng
-Ngươi đã thấy thân thể ta thì ta phải giết ngươi.
-Đào đâu ra lý do thấy thân thể nàng là ta phải chết.
-Ngươi nhất định phải chết.
-Ta nhổ vào, ta còn yêu đời chưa muốn chết. Có phải nàng muốn ta chịu trách nhiệm?
Nghe Dịch Phong nói vậy, khuôn mặt nàng đỏ ửng những vẫn có tỏ ra khó chịu hậm hực. Đúng là nàng muốn hắn chịu trách nhiệm, cũng may là hắn chứ không phải hai tên dâm tặc kia, nếu không nàng chỉ còn cách chết cho xong thôi.
-Đúng vậy, ta muốn ngươi chịu trách nhiệm với ta.
-Được, được thôi. Ai lại từ chối một mỹ nữ chứ.
-Còn không mau bỏ tay ra.
-À đây.
Ngồi đối diện ngăn cách bởi ngọn lửa thổi phập phùng qua những cơn gió nhẹ mát lạnh. Hai người dường như chưa quen mối quan hệ này mà song phương cũng im lặng vì cũng chả biết phải nói gì, Dịch Phong chọc chọc cho ngọn lửa lớn thêm vừa nói.
-Mà ta chưa có biết tính danh của nàng?
-Hoa Ngọc Khanh đến từ Bắc Thần Cung, còn ngươi.
-Dịch Phong từ Vô Ưu Cốc.
-Vô Ưu Cốc? Ta chưa nghe đến nơi này.
-Nàng không biết cũng đúng thôi vì nơi đó chẳng hề có trên bản đồ. Mà sao nàng bị…như vậy?
Thần sắc của Hoa Ngọc Khanh chợt biến đổi, liền thở dài kể lại diễn biến mọi chuyện. Sau khi kể xong, nàng hậm hực nói
-Thần Sơn Vạn quả nhiên là dám phục kích ta. Ta giờ phải quay về Bắc Thần Cung, dẫn người giết sạch ổ của chúng không còn một mống.
Nói xong Không khí chung quanh đột nhiên biến thành băng lãnh.