Chương 10: Mọi người không sao chứ?

Tuy nhiên, phật châu không ngừng toả ra sát khí màu đen, nó đang làm tổn hại đến số mệnh của Dương Như Tuyết.
Chỉ sợ trong vài ngày tới sẽ lại có một thảm họa đẫm máu khác.
Chuyện cấp bách, Tân Phong cần phải nhanh chóng tìm ra lai lịch của phật châu này, mới có thể loại bỏ hoàn toàn Hoa Đà tái thếm máu.
“Mọi người không sao chứ?”
Trở lại chiếc Mercedes-Benz đậu bên kia đường, Dương Thanh Linh ở trong xe hỏi.
Dương Thanh Linh vẫn nghe theo lời của chị gái Dương Như Tuyết, luôn ở trong xe không ra ngoài.
“Không sao, đi thôi, chúng ta tiếp tục đến nhà cũ của Dương gia.” Dương Như Tuyết lên xe, Tân Phong vẫn ngồi ở ghế phụ như trước.
Chiếc Mercedes-Benz một lần nữa khởi động, đi đến ngôi nhà cũ của Dương gia ở núi Đại Minh.
Núi Đại Minh.
Được đặt theo tên hồ Đại Minh, phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu hợp lòng người, năm ở vùng ngoại ô phía đông của thành phố Lỗ Na, cách nội thành nửa giờ lộ t.
Ở đây không chỉ có khu nghỉ dưỡng mà còn có nhiều biệt thự và dinh thự tư nhân.
Trong số đó, nhà cũ của Dương gia nằm dưới chân núi Đại Minh.
Chiếc Mercedes-Benz trên đường tới núi Đại Minh, đến một khu đất tư nhân và dừng lại trước một ngôi nhà cổ có bốn hợp viện.
Bốn hợp viện có diện tích rộng lớn, không dưới trăm mẫu, nguy nga như một dinh thự cổ.
Cánh cửa lớn đầy khí thế, cửa sổ hình vòm được chạm khắc tinh xảo bởi đá cẩm thạch, từ đó toát lên không khí trang trọng và quý phái.
Hai bên cửa còn có tám nữ giúp việc mặc đồng phục.
Thấy chiếc Mercedes-Benz dừng lại, hai người giúp việc bước tới giúp mở cửa.
“Như Tuyết tiểu thư!” “Thanh Linh tiểu thư!”
Khi các nữ giúp việc nhìn thấy chị em Dương Như Tuyết và Dương Thanh Linh, họ đều khom lưng cúi đầu cung kính chào một tiếng.
Biệt thự trăm mẫu! Người giúp việc phục vụ!
Tất cả đều cho thấy chủ nhân của trang viên này là người có thân phận không giàu có thì cũng quyền quý vô cùng.
“Đây không phải là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Đại của chúng ta sao? Sao lại có thời gian rảnh mà đại giá quang lâm thế này!”
Khi Dương Như Tuyết và những người khác đi về phía cửa của bốn hợp viện, một giọng nói mang theo vài phần soi mói vang lên từ bên cạnh.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thiếu nữ dung mạo diễm lệ cùng một thanh niên ăn mặc chỉnh tề đang đi ra.
Khi người thanh niên quét mắt về phía cơ thể mềm mại của Dương Như Tuyết, sâu trong mắt anh ta hiện lên một nỗi dục vọng khó phát hiện.
“Dương An Na, cô đừng có mà quá quät như thế! Chẳng phải do cô ghen tị với việc chị tôi đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn Hoa Đại sao?”
Không đợi Dương Như Tuyết lên tiếng, Dương Thanh Linh đã lộ ra vẻ tức giận, trừng mắt nhìn về phía cô gái xinh đẹp nọ.
“Cô có quyền lên tiếng ở đây sao? Lâu như vậy không về nhà cũ của Dương gia nên cô đã quên hết quy củ rồi à? Xét theo bối phận, tôi là chị họ của cô, lớn hơn cô mười tuổi. Tôi đang nói chuyện với chị gái cô, cũng không đến lượt cô ngắt lời.
Người phụ nữ xinh đẹp khịt mũi, liếc nhìn Dương Thanh Linh và nói.
Cô ta là em họ của Dương Như Tuyết, Dương An Na, so với Dương Như Tuyết nhỏ hơn một tuổi, từ khi còn nhỏ cô ta luôn tranh giành mọi thứ với Dương Như Tuyết, mối quan hệ giữa hai người không được tốt lắm.
Đặc biệt là sau khi Dương Như Tuyết trở thành CEO của tập đoàn Hoa Đại, Dương An Na càng trở nên ghen tị, lúc nào cũng muốn làm cho Dương Như Tuyết bị xấu hổ.
“Hiện tại sức khoẻ của ông nội thế nào rồi?”
Dương Như Tuyết phớt lờ lời nói của Dương An Na, mở miệng hỏi thẳng.
“Mặc dù bệnh tình của ông nội ngày càng chuyển xấu, nhưng vị hôn phu của tôi đã mời được một danh y nổi tiếng từ tỉnh Quảng Đông tới, ca phẫu thuật có tỷ lệ thành công là 75%!”
Dương An Na ngẩng đầu lên, không mặn không nhạt đáp, thần sắc mang theo vài phần khoe khoang.
Người thanh niên đứng bên cạnh là hôn phu của cô ta, tên là Sở Thiên Thành, nghe nói anh ta có bối cảnh và mạng lưới quan hệ rất lớn.
“Danh y nổi tiếng ở Quảng Đông đó tên là gì?”
Nghe xong lời này, Dương Như Tuyết cau mày, âm thầm hỏi.
Dù sao trong khoảng thời gian này, bệnh tình của ông nội cô phát tác, hơn nữa càng ngày càng trầm trọng, Dương Như Tuyết đã tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng nhưng không ai dám đứng ra làm phẫu thuật, bọn họ đều nói rằng tỷ lệ thành công quá thấp.
Vị danh y nổi tiếng ở Quảng Đông này có tay nghề y thuật tuyệt vời như vậy sao, dám nói tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật là 75%.
Dương Như Tuyết không quá tin vào điều đó.
“Chị họ, chị đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Đại mà kiến thức lại nông cạn đến vậy sao? Chẳng lẽ ngay cả danh tiếng “Hoa Đà tái thế” của vị thần y tỉnh Quảng Đông cũng chưa từng nghe qua?”
Dương An Na đắc ý dạt dào, trong lời nói ẩn chứa sự khinh thường.