Chương 11: Bà nội!

“Hoa Đà tái thế?” Dương Như Tuyết nghe đến cái tên này, đột nhiên cả kinh.
Vị Hoa Đà tái thế kia, Dương Như Tuyết cũng đã từng nghe qua.
Có một danh y gần đây đã xuất hiện ở tỉnh Quảng Đông, người này y thuật cao minh, được xưng là có thể đoạt lại mạng sống từ tay Diêm Vương.
Dù người bệnh có bước vào quỷ môn quan, chỉ cần còn một hơi thở là ông ta có thể cứu. sống trở về.
Tuy nhiên, việc hành nghề y của người này hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích, không phải ai cũng có thể mời được ông. †a.
Ông ta có ba cái không chữa.
Không chữa những bệnh nhẹ, không chữa cho phụ nữ, không chữa cho những người làm ông ta cảm thấy không vừa mắt.
Ngoài ra ông ta còn có một sở thích, mỗi lần đến khám bệnh tại nhà chẳng những lấy phí cực cao mà còn yêu cầu họ phải hoàn thành một việc cho mình, cho dù là đốt nhà, giết người, cướp bóc cũng phải làm xong thì ông ta mới chữa bệnh.
Dương Như Tuyết trước đây đã cử người đi mời ông ta, thậm chí còn đích thân đến Quảng Đông, ngay cả bóng người Hoa Đà tái thế cũng không thể thấy.
“Chắc là khiếp sợ rồi phải không, vẫn là Thiên Thành của tôi lợi hại, vừa xuất mã đã mời được Hoa Đà tái thế đến đây.”
Dương An Na nhìn thấy sự ngạc nhiên của Dương Như Tuyết thì càng đắc ý hơn.
Ngay cả người khó tìm như Hoa Đà mà cũng có thể mời được, chuyện này cô ta có thể mang ra khoe cả năm.
“Cảm ơn Sở thiếu gial”
Dương Như Tuyết nhìn về phía Sở Thiên Thành đứng bên. cạnh Dương An Na bày tỏ lòng biết ơn.
Mặc dù không có ấn tượng tốt với Sở Thiên Thành, nhưng Sở Thiên Thành có thể mời được Hoa Đà tái thế đến chữa bệnh cho ông nội cô, điều này vẫn làm cho Dương Như Tuyết sinh ra lòng cảm tạ.
Như người ta vẫn nói, đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại!
“Không có gì đâu Như Tuyết tiểu thư, tôi đã nghe đại danh của Như Tuyết tiểu thư từ lâu, hôm nay được gặp quả nhiên là tài mạo vô song. Kì thực tôi có thể mời được Hoa Đà tái thế là do thông qua quan hệ với một người bạn, bây giờ Hoa Đà tái thế đang trên đường đến đây, chäc hẳn không bao lâu nữa sẽ tới nơi.”
Sở Thiên Thành phong độ mỉm cười, khiêm tốn đáp lại, nhưng giữa hai lông mày lại lộ ra vẻ kiêu ngạo.
“Hoa Đà tái thế vẫn chưa đến, tôi và Thanh Linh vào gặp ông nội trước.”
Dương Như Tuyết gật đầu, cùng Dương Thanh Linh và Tân Phong chuẩn bị tiếp tục đi về phía cửa.
“Sở thiếu gia, An Na, hai người đang nói chuyện với ai vậy? Hoa Đà tái thế tới rồi sao?”
Đúng lúc này, một nhóm người bước ra khỏi nhà cũ. Người dẫn đầu là một bà lão chống gậy, tóc mai bạc trắng, nhìn như bảy tám mươi tuổi, nhưng không hề lộ vẻ già cỗi, đôi mắt bà sáng ngời.
Đó đúng là bà lão Dương, bà nội của Dương Như Tuyết, người hiện đang nắm quyền lãnh đạo Dương gia.
€ó vài người đi theo bên cạnh bà lão Dương, trong đó có chú hai Dương Hồng Vinh, thím hai Lý Xuân Hoa, chú ba Dương Hồng Diệu, thím ba Trương Mỹ Linh và các thành viên chủ chốt khác của Dương gia cũng bước ra.
“Bà nội!”
“Bà nội!”
Khi Dương Như Tuyết và Dương Thanh Linh nhìn thấy bà lão Dương xuất hiện, họ lập tức tiến đến ân cần chào hỏi bà.
Bà lão Dương gật đầu.
Sau đó, ánh mắt bà dừng lại trên người Tân Phon grồi hỏi Dương Như Tuyết: “Như Tuyết, cậu ta là ai?”
“Bà nội, anh ấy là chồng của con, Tần Phong, anh ấy đã đồng ý ở rể Dương gia, trở thành con rể nhà mình.” Dương Như Tuyết giới thiệu với bà.
Nghe được lời của Dương Như Tuyết, mọi người của Dương gia đều ngẩng đầu nhìn về phía Tân Phong.
Khi nhìn thấy quần áo và khí chất của Tân Phong, rất nhiều người bật cười khúc khích tại chỗ.
Họ thấy khí chất của Tân Phong không có gì đáng nói, chỉ là người bình thường, ngoài cao lớn đẹp trai ra thì chẳng có tí ưu điểm nào.
Chỉ vậy thôi sao? Dương Như Tuyết tìm được một người chồng như vậy?
Cho dù là chồng ở rể, cũng không thể tìm đến một gã rác rưởi như vậy.
“Chị họ, vừa rồi tôi còn tưởng anh ta là vệ sĩ của chị, không ngờ chị vì kế thừa gia nghiệp mà lại tuỳ tiện tìm đến một người chồng như vậy, không phải chị bị điên rồi chứ?”
“Như Tuyết, cháu thật quá ấu trĩ, tuy Dương gia có tục lệ là con gái Dương gia muốn kế thừa sự nghiệp của gia tộc thì phải tìm một người chồng để ở rể, nhưng một người rác rưởi như vậy xứng để cưới vào Dương gia chúng ta sao?”
“Đúng là lời nói vô căn cứ, còn ra thể thống gì nữa, Dương gia chúng ta là một gia tộc cao quý, một đứa con rể rác rưởi như vậy, cho dù hắn có đến cửa nhà chúng ta, chúng ta cũng sẽ không bao giờ chấp nhận.”
“Dương Như Tuyết, không nghĩ tới vì muốn được chia sản nghiệp gia tộc mà cháu lại tùy tiện tìm một người đàn ông để gả cho, cháu thật sự là làm mất hết thể diện của Dương gial”
Lập tức người nhà họ Dương đều khó chịu, nhất là những người ở chỉ thứ hai và thứ ba.
Là trưởng nữ của chỉ thứ nhất, Dương Như Tuyết sau khi đi học về liền trở thành tổng giám đốc tập đoàn Hoa Đại, việc này khiến cho chỉ thứ hai và chỉ thứ ba đối với Dương Như Tuyết cực kì bất mãn.
Theo ý kiến của họ xem ra, Dương Như Tuyết không phải tìm một người tới ở rể, rõ ràng cô đang tùy tiện tìm một người tới kết hôn mà thôi.
“Chị họ, tôi nhớ rõ tổ huấn còn có một tiêu chuẩn nữa, con rể của Dương gia nhất định phải là một người xuất chúng. Chị cho rằng Tân Phong này là người xuất chúng sao? Bộ dạng anh ta ngăm đen như vậy, không phải là công nhân xây dựng đấy chứ?”
Dương An Na trực tiếp tỏ ra khinh thường. Tân Phong mỉm cười đáp: “Cô nói đúng, tôi đúng là công nhân xây dựng, nhưng sao cô biết công nhân xây dựng như tôi sẽ không xuất chúng chứ?”