Chương 15: Lão phu nhân quá khen!

Câu này không phải nguyền rủa ông cụ Dương, mà là chất vấn trình độ y thuật của Cổ Vô Tu.
Tiếp đó mọi người đều nhốn nháo ngoảnh đầu nhìn theo hướng giọng nói lúc nấy, muốn xem xem là ai không biết sợ đến thế.
Lại phát hiện ra người vừa lên tiếng chính là Tân Phong đang đứng bên cạnh Dương Như Tuyết.
“Cậu thì có thân phận gì mà ở đây nói nhăn nói cuội, còn chưa được cho phép ở rể thì không có tư cách nói chuyện ở đây!
“Tiểu tử này toàn ăn nói bậy bạ, thật sự nghĩ mình hiểu y thuật châm cứu, tài giỏi hơn cả Cổ thần y sao?”
“Hản chỉ là một tên bê gạch, biết y thuật gì được chứ đừng. nói đến châm cứu, chẳng qua muốn loè người khác thôi.”
Không ít người nhà họ Dương bắt đầu chửi mắng.
Nhất là Dương An Na và Sở Thiên Thành, cũng thừa cơ mượn lời mà chỉ trích Tân Phong.
Bà lão Dương nhíu mày liếc nhìn Tân Phong, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Dương Như Tuyết, lạnh lùng nói: “Như Tuyết, người này là do cháu dẫn vào, phải quản cho tốt người của cháu”
Rõ ràng bà lão Dương khinh thường, không muốn nói chuyện với Tân Phong.
“Dương gia chúng tôi là gia đình có học thức có lễ nghĩa, không phải là nơi nông thôn khỉ ho cò gáy, con chó con mèo gì cũng mang vào được.”
Bà lão Dương không dùng những lời thô tục mắng chửi người khác, nên nhìn thì như không mắng nhưng thật ra là phải, bà không hề che giấu sự chán ghét đối với Tân Phong.
Nói xong, bà lão Dương cũng không đợi Dương Như Tuyết lên tiếng, quay đầu sang cười xòa nói với Cổ Vô Tu: “Thật sự xin lỗi Cổ thần y, tiểu bối không hiểu chuyện, nói năng lỗ mãng, mong ngài đại nhân không để bụng tiểu nhân, đừng chấp nhặt với hắn.”
Cổ Vô Tu chỉ liếc Tân Phong, chẳng thèm để hắn vào mắt.
“Chỉ là một tiểu tử vô tri mà thôi, Cổ mỗ cũng không đến mức phải chấp nhặt với hắn. Hắn dám tráo trở nói tôi không biết châm cứu, cứ cho hắn ở lại đây, để hẳn nhìn cái gì gọi là y thuật quảng bác uyên thâm.”
Cổ Vô Tu thờ ơ nói. Bà lão Dương nghe xong liền cười lấy lòng: “Cổ thần y lấy ơn báo oán, là một thầy thuốc nhân từ, bao dung đến mức khiến bà già này thật sự phải kính phục.”
Dù cho bà lão Dương đã đến tuổi này cũng không thoát được thói đời, tự mình nịnh nọt Cổ Vô Tu.
Cuối cùng Cổ Vô Tu cũng nở một nụ cười: “Lão phu nhân quá khen!”
Dù sao được người đứng đầu nhà họ Dương khen ngợi cũng hoàn toàn không giống với những lời lấy lòng của người bình thường khác.
“Bây giờ Cổ mỗ sẽ bắt đầu tiến hành châm cứu!”
Nói xong Cổ Vô Tu cầm kim châm lên, tiếp tục châm cho. ông cụ Dương đang nằm trên giường.
Giờ phút này ánh mắt của mọi người trong phòng đều hướng vào kim châm trong tay Cổ Vô Tu.
Mỗi người đều có cảm giác như trái tim sắp vọt ra bên ngoài.
Kim châm mà Gổ Vô Tu cầm trong tay đang từ từ châm vào huyệt vị trên trán của ông cụ Dương.
“Châm kim sai chỗ, quỷ quan sắp mởi Lang băm, ông nên dừng tay lại đi, nếu không muốn hại người hại mình.”
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Tân Phong lại lần nữa vang lên trong phòng.
Gái gì! Câu này nói ra giống như sấm vang núi lởi “Có phải tiểu tử này bị mất trí rồi không? Cổ thần y đã không chấp hẳn, vậy mà giờ hắn còn dám nói xăng nói bậy, thật sự nghĩ bản thân là thần y à?”
“Hản mà là thần y, vậy tôi là Quan_m Bồ Tát.”
“Thứ rác rưởi gì đâu, còn dám nói Cổ thần y là lang băm, Dương gia sao có thể để hắn ngang ngược vậy được, dám nhục mạ thần y. Hẳn có tội, đuổi hắn ra ngoài đi.”
Giờ phút này ai ai trong Dương gia cũng phẫn nộ. Đến cả Cổ Vô Tu cũng trầm mặt xuống.
Hành nghề lâu như vậy, trước giờ luôn được người ta tôn là Hoa Đà tái thế, từ lúc nào lại bị chửi là lang băm vậy.
Một tiếng lang băm này đối với ông ta mà nói là một điều cực kỳ nhục nhãt
Nếu không phải vì hình tượng thần y, e rằng ông ta đã lật mặt ngay tại chỗ.
“Lão phu nhân, hoá ra ở Dương gia cũng có cao nhân, vậy thì Cổ mỗ xin cáo từ, sống chết của ông cụ Dương không liên quan đến ta nữa!”
Nói xong Cổ Vô Tu lạnh mặt, xoay người rời đi.
“Cổ thần y bớt giận, là do bà già này gia giáo không nghiêm, khiến ngài bị xúc phạm. Là lỗi của bà già này, vạn lần mong ngài đừng rời đi, bệnh của ông nhà chỉ có thể do ngài trị thôi.”
Bà lão Dương nghe xong thì lo lắng, liền ngăn Cổ Vô Tu không cho rời đi.
Tiếp đó bà lão Dương quay đầu sang nhìn Dương Như: Tuyết la măng: “Như Tuyết, còn không nói tên Tân Phong kia lại đây nhận lỗi với Cổ thần y”
Bà lão Dương dùng giọng điệu ra lệnh, Dương Như Tuyết không dám phản kháng. Cô tức giận nói với Tân Phong: “Anh còn không mau đến nhận lỗi với Cổ thần y.”
Cô cũng không ngờ được Tần Phong lại thẳng thừng măng Cổ Vô Tu là lang băm.
“Như Tuyết, tên này là lang băm, châm kim sai chỗ, ông nội cô bây giờ đã bước nửa chân vào quỷ môn quan, nhanh nói ông ta rút kim ra đi.”
Tân Phong giải thích, trong giọng nói có phần khẩn thiết.
Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, hắn không thể trơ mắt nhìn tên lang băm kia giết người.
“Tân Phong, đừng nói nữa, bây giờ chỉ có Cổ thần y mới chữa trị được cho ông nội tôi. Anh mau lại nhận lỗi với thần y đi” Dương Như Tuyết trừng đôi mắt xinh đẹp, chỉ mong Tân Phong sẽ xin lỗi.
‘Thế mà Tần Phong lại cười.
“Một tên lang băm, không đáng để tôi xin lỗi.”
Đoạn Tân Phong chỉ tay vào Cổ Vô Tu, hờ hững nói: “Lễ ra ông ta là người phải xin lỗi tôi mới đúng.”