Chương 18: Tân Phong ngẩng đầu nhìn lên

Sau khi rời khỏi nhà họ Dương, Tần Phong đi đến bên chiếc xe Mercedes.
Sau đó, hắn thản nhiên tựa người vào xe, đếm thời gian trong lòng.
Không đầy ba phút, một tiếng bước chân vội vã vang lên từ trong nhà.
Tân Phong ngẩng đầu nhìn lên.
Không ngờ người đầu tiên chạy ra lại là Dương Như Tuyết.
“Tân Phong, cứu ông nội tôi, lúc nãy chắc chắn anh đã nhìn ra điều gì đó rồi đúng không, xin hãy vào trong cứu ông nội tôi.”
Dương Như Tuyết chạy đến trước mặt Tân Phong, thở hổn hển rồi nắm lấy cánh tay hẳn.
Lúc này, Dương Như Tuyết đã hoàn toàn tin tưởng Tân Phong.
Bởi vì những gì Tân Phong nói đều đúng, ông nội đã bị Cổ Vô Tu chữa đến chết.
Tuy nhiên, Tân Phong không nhúc nhích. “Dương Như Tuyết, người nên ra đây cầu xin tôi không phải là cô, mà là họ.” Tân Phong mỉm cười nhạt với Dương Như Tuyết.
Nói rồi, Tân Phong chỉ tay về phía cửa nhà họ Dương trước mặt.
Tân Phong tuyệt đối không phải là một người có thể bị sai khiến.
Chỉ thấy một đám người dẫn đầu bởi Cổ Vô Tu và bà nội Dương Như Tuyết, mang theo vẻ mặt lo lắng vội vàng đi ra ngoài.
“Tiểu thần y, ở đâu vậy?”
Cổ Vô Tu vừa bước ra khỏi cửa, ánh mắt đã quét khắp nơi và hỏi.
“Ở bên phía chiếc xe Mercedes kia:
Ai đó đã phát hiện ra bóng dáng của Tần Phong và lên tiếng.
Cổ Vô Tu quay đầu lại, người liền lao đến, bước ba bước như hai bước đến trước mặt Tân Phong.
“Tiểu Thần Y, vừa rồi là Cổ Vô Tu có mắt ko tròng, học y không tinh thông, cũng không nghe lời của cao nhân, bây giờ kim châm bị lệch dẫn đến tình trang ông cụ Dương nguy kịch, xin nhờ tiểu thần y ra tay giúp đỡ Cổ mỗ.”
Chỉ thấy Cổ Vô Tu đứng trước mặt Tần Phong, không có khí thế và kiêu ngạo như vừa rồi, ánh mắt cực kỳ cung kính nói.
Trên thực tế, kỹ năng y thuật của Cổ Vô Tu vẫn ổn, từ lúc bắt mạch đã phạm sai lầm, dẫn đến kim châm bị lệch.
Sau khi nhớ tới lời nói của Tân Phong, trong lòng Cổ Vô Tu bộc phát ra sóng gió đáng sợ, ông ta không thể quan tâm đến những thứ khác.
Hóa ra đối phương không phải nói khoác, cũng không phải là người điên, mà thật sự có ý tốt muốn nhắc nhở ông ta.
Có thể nhìn ra ngay ông ta châm kim sai vị trí, rõ ràng Cổ Vô Tu cũng hiểu rõ y thuật của Tân Phong vượt trội hơn ông ta rất nhiều.
Cổ Vô Tu si mê học tập y học, mặc dù thường ngày ông ta kiêu ngạo nhưng ông ta cũng rất ngưỡng mộ những người có y thuật cao minh hơn mình.
Vì vậy, ông ta đã gọi Tân Phong là “Tiểu thần y” ngay khi mở miệng. “Tân tiên sinh, vừa rồi dường như có sự hiểu lầm, xin mời ngài vào nhà nói chuyện.”
Bà lão Dương nhìn thấy thái độ của Cổ Vô Tu cũng cung kính nói theo bên cạnh, thậm chí còn gọi là “Tân tiên sinh”, thái độ ghét bỏ trước đây đã không còn.
Dường như người đuổi Tân Phong ra khỏi nhà họ Dương vừa nãy không phải là bà lão Dương vậy. . ngôn tình tổng tài
Tân Phong không thèm để ý đến bà lão Dương, mà nhìn về phía Cổ Vô Tu.
“Không phải tôi làm ảnh hưởng đến việc châm cứu của ông ư, không phải tôi cần xin lỗi ông sao?” Tân Phong hỏi một cách thản nhiên.
Cổ Vô Tu nghe vậy, lập tức cảm thấy vô cùng lúng túng.
Nhưng hiện tại ông cụ Dương đang nguy kịch, nếu ông cụ Dương chết, danh tiếng “Hoa Đà tái thế” của ông ta sẽ bị sụp đổ, từ đó tiếng xấu sẽ vang xa!
iểu thần y, Cổ Vô Tu tôi có mắt không tròng, tôi xin lỗi, xin lỗi. Giờ đây mạng người quan trọng hơn hết, xin mời ngài vào xem và cứu chữa.”
Nói xong, Cổ Vô Tu cúi đầu xin lỗi Tân Phong.
Tân Phong hơi ngạc nhiên.