Chương 7: Không hề báo trước!

“Em thắc mắc nhiều quá, hôm nay em ngồi ghế sau nhé!” Dương Như Tuyết đến chỗ chiếc Mercedes-Benz, không đáp lại
lời của Dương Thanh Linh mà chỉ tay kêu cô ấy ngồi ở ghế sau.
“Chị… Dương Thanh Linh còn muốn nói thêm gì nữa nhưng bị Dương Như Tuyết trừng mắt nhìn lại.
Dương Thanh Linh dẩu môi, thấy chị gái đã hạ quyết tâm, chỉ đành tức giận ngồi ở ghế sau xe.
Sau đó, Dương Như Tuyết mở cửa bước vào ghế lái. “Tân Phong, ngồi ở ghế phụ.”
“Được!” Tần Phong nghe theo sự sắp xếp của Dương Như: Tuyết, không ý kiến gì, dù sao thì ngồi ở đâu cũng như vậy thôi!
Nhưng, vừa ngồi xuống, Tân Phong đã phát hiện ấn đường của Dương Như Tuyết càng tối hơn, cả người cô bị bao phủ trong tà khí màu đen.
Điềm báo về thảm họa đẫm máu ngày càng dữ dội hơn.
“Như Tuyết, điềm xấu rõ hơn rồi, tôi thấy…” Tân Phong vẫn kìm lòng không đặng mà lên tiếng nhắc nhở.
“Sao anh lại thế nữa, lập tức im miệng cho tôi!” Dương Như Tuyết hừ lạnh, không cho Tân Phong nói tiếp.
Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc Mercedes-Benz lái ra khỏi cổng và đi ra ngoài.
Tân Phong chỉ đành nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Kinh.
Chư phật có ba sân hận.
Hản có ý tốt nhắc nhở Dương Như Tuyết nhưng cô lại không nghe theo.
Tân Phong chẳng tội gì phải lo chuyện bao đồng.
Trang viên nhà họ Dương năm ở núi Đại Minh, ngoại ô phía đông thành phố Lỗ Na, phải mất nửa giờ lái xe mới đến đó.
Ngay khi xe chạy được khoảng mười phút thì đến một ngã †ư, Tân Phong đột nhiên mở choàng mắt.
Không hề báo trước!
Tân Phong vốn đang ngồi bất động bỗng nghiêng người về phía Dương Như Tuyết trên ghế lái.
Sức mạnh toàn thân của hắn bất ngờ áp chế Dương Như: Tuyết.
Khoảnh khắc tiếp theo, một tay hẳn ấn lên đùi Dương Như Tuyết, tay kia nắm lấy vô lăng xe.
Chiếc Mercedes-Benz vốn định dừng lại chờ đèn giao thông bỗng tăng ga lao đi như tên lửa.
“Tân Phong, anh đang làm gì thế!” Dương Như Tuyết hét lên.
Rầm!
Ngay khi chiếc Mercedes-Benz lao tới ngã tư đối diện, một chiếc xe tải lớn đã đâm vào 4 chiếc ô tô đang chờ đèn giao thông.
Không chiếc nào trong số 4 chiếc xe tránh được, tất cả đều vỡ thành nhiều mảnh.
Đột nhiên, tiếng hét vang lên.
Dương Như Tuyết đẩy Tân Phong đang ôm cô ra, dừng xe, quay đầu nhìn lại.
Lúc này, nơi xe cô mới dừng ban nãy đầy máu.
“Tân Phong, anh điên rồi, anh biết mình đã gây ra chuyện gì không?” Dương Như Tuyết kinh hãi, cứ ngỡ Tần Phong vượt đèn giao thông nên mới gây ra tai nạn ô tô.
“Thanh Linh, đừng ra ngoài xe, chị xuống xe nhìn xem.” Dương Như Tuyết dặn dò em gái rồi mở dây an toàn, xuống xe chạy về phía hiện trường vụ tai nạn.
Lúc này, những chiếc xe ô tô và người đi đường xung quanh cũng bừng tỉnh và vây quanh hiện trường vụ tai nạn.
Có người không chịu nổi cảnh tượng đẫm máu như vậy, trực tiếp ói mửa.
Hiện trường vụ tai nạn xe ô tô vô cùng đẫm máu và bi thảm.
Có người bị mắc kẹt trong xe kêu la, có người năm trên mặt đất, khuôn mặt không còn nhận dạng được, không biết còn sống hay đã chết, có người bị mất tay hoặc chân.
“Nam Nam, Nam Nam!” Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cách đó không xa, chỉ thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp bị dính máu trên mặt đang bất chấp vết thương, cố đẩy chiếc xe bán tải đang đè lên hàng ghế sau của chiếc BMW.
Bởi vì có con gái của cô ấy ngồi ở ghế sau chiếc BMW.
“Mọi người, nhanh lên, giúp cô ấy đi.’ Dương Như Tuyết nhìn thấy vậy lập tức lao tới giúp đỡ người phụ nữ.
Nhiều người chứng kiến cũng chạy tới, cùng nhau đẩy xe.
Tân Phong đang định đi tới giúp đỡ nhưng bỗng phát hiện bên cạnh có thêm một cô bé năm – sáu tuổi.
Cô bé hệt như búp bê sứ, mái tóc đuôi ngựa, đeo chiếc khóa trường thọ, lúc này bé đang nhảy lên nhảy xuống, rất dễ thương!
“Anh ơi, họ đang làm gì vậy? Sao em lại nhìn thấy chính mình nhỉ?” Cô bé đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tân Phong bằng đôi mắt trống rỗng.