Nhìn thấy chính mình ư?”
Nghe vậy, Tân Phong ngẩn người, hoàn toàn không hiểu cô bé này nói gì.
Hắn không nghĩ nhiều. Hắn chỉ lo lắng bé gái sẽ gặp nguy. hiểm khi đứng một mình tại hiện trường vụ tai nạn nên đã đưa tay kéo cô bé lại, nói: “Cô bé, ở đây không an toàn, em đừng
nhảy lung tung, bố mẹ em đâu rồi?”
‘Thế nhưng, khi chạm vào tay cô bé, Tân Phong cảm nhận được sự lạnh lẽo chưa từng có.
Bé gái nghe Tần Phong hỏi vậy thì nhìn về phía chiếc BMW cách đó không xa.
Ầm!
Sau khi hợp sức, mọi người đã đẩy được chiếc xe bán tải ra một khoảng, hàng ghế sau của chiếc BMW lộ ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy một bé gái khoảng năm, sáu tuổi nằm ở ghế sau, người đầy máu.
Đây..” Tân Phong ngẩn người, hai mắt mở to.
Đây không phải là cô bé bên cạnh hắn sao?
Giống hệt nhau!
Tân Phong nhìn cô bé được mọi người khiêng ra khỏi xa rồi lại nhìn cô bé bên cạnh, cảm thấy lòng bàn chân dâng lên sự ớn lạnh.
Cô bé bên cạnh hắn không phải là người, mà là…
Sau đó, Tân Phong cảm nhận được một lực lớn truyền tới, hình như thứ gì đó đang kéo cô bé đi xa.
“Đừng đi!” Tân Phong nhanh chóng nắm lấy cổ tay bé gái, đồng thời luồng nhiệt trong đan điền của hản cũng dâng lên.
Đúng lúc này, xe cấp cứu đến, các bác sĩ và y tá xuất hiện và bắt đầu sơ cứu những người bị thương.
Một bác sĩ cũng tới chiếc BMW để kiểm tra tình trạng của cô bé, đầu tiên bác sĩ nhấc mí mắt cô bé lên rồi nghe nhịp tim của bé.
Sau đó, bác sĩ lắc đầu tỏ vẻ bất lực. “Cô bé không còn nhịp tim, tôi không thể cứu được!”
Nghe lời bác sĩ nói, người phụ nữ khóc lớn ban nãy hiểu ý, cả người bỗng nhiên ngã nhào ra đất.
“Nam Nam, con gái của mẹ, con tỉnh lại đi mà!”
Ai có thể cứu được con gái tôi, chỉ cần cứu được con tôi, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cả đời để báo ân!”
Người phụ nữ ôm con gái vào lòng, không thể chấp nhận sự thật rằng con gái mình đã chết, cô ấy khóc nức nởi
Nhưng, không ai đáp lại lời cầu xin của cô ấy.
Dù sao, người chết đi đâu thể sống lại, làm trâu ngựa hay làm gì hơn thế để báo ơn cũng vô ích thôi, không ai giúp con cô ấy sống lại được!
Đôi mắt đẹp của Dương Như Tuyết không khỏi ngấn lệ, nhìn một bé gái chết đi vì tai nạn thảm khốc, thật sự khiến con người ta phải đau lòng.
Một y tá bên cạnh bước tới an ủi người phụ nữ, đồng thời lấy một mảnh vải trắng đắp lên người bé gái, chuẩn bị khiêng bé gái đi.
“Cô bé vẫn chưa chết!” Một giọng nói vang lên, sau đó một thanh niên sải bước lên trước.
Chàng thanh niên này chính là Tân Phong.
“Tân Phong, anh muốn làm gì?” Dương Như Tuyết nhíu mày hỏi.
“Cô bé vẫn còn sống, tôi muốn cứu bé ấy!” Tân Phong đáp.
“Anh… anh vừa nói gì vậy… anh có thể cứu con gái tôi ư?” Người phụ nữ nghe vậy, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh như nhìn thấy hy vọng.
“Để tôi thử” Tân Phong không có thời gian để giải thích, hẳn nhấc tấm vải trăng che trên người bé gái lên, đưa tay ấn vào đỉnh đầu bé, khóa chặt cổng luân hồi của bé.
“Nghe lời của anh, mau quay về thân thể của em đi!”
Cùng lúc đó, Tân Phong chuyển vận Thiên Địa Huyền Hoàng Kinh truyền âm tới linh hồn bé gái đang đứng bên cạnh.
Người xung quanh không ai có thể nhìn thấy bé gái, chỉ mình Tần Phong đã mở thiên nhãn nên nhìn thấy được.
Dưới sự chỉ dẫn đặc biệt của Tân Phong, bé gái từ từ năm xuống cơ thể mình.
Nhưng Tân Phong tu luyện còn chưa đủ, một nửa linh hồn của bé gái vẫn bật ra khỏi thân thể, không hoàn toàn dung hợp được.
Tân Phong lập tức vỗ viên ngọc Cửu Long vào đỉnh đầu bé gái.
Linh hồn cô bé đã hoàn toàn dung hợp vào thân thể của bé.
“Tân Phong, anh trúng tà à, sao lại đánh người, đây mà gọi là cứu người sao?” Dương Như Tuyết đi tới, nắm lấy cánh tay ‘Tần Phong, gầm lên mắng.
“Mau dừng tay, đừng gây họa nữa!” Dương Như Tuyết tức giận nói. Cô nghĩ nếu Tân Phong không vượt đèn đỏ thì đã không
xảy ra tai nạn ô tô và cô bé kia cũng sẽ không chết.
Nhưng, dù Dương Như Tuyết kéo cánh tay của Tân Phong thì hắn vẫn bất động.