Chương 14: Kinh Hồng Lược Ảnh Năm

Đúng là tôi và hồ ly không còn gặp nhau nữa mới phải.

Tuy rằng Thanh Uông và Bắc Lăng chỉ ngăn cách nhau bởi một ngọn núi, là hàng xóm của nhau, nhưng tộc Chu Tước của chúng tôi là làm Chiến thần, ngày sau sẽ oai phong một cõi.

Còn đám tộc Hồ Thanh Uông dù cho có thành tiên, cũng chỉ có thể là nhân vật nhàn tản, không được coi là tiên quân.

Mặc dù tộc Chu Tước và Cửu Vĩ Thanh Uông bề ngoài chung sống hòa bình, nhưng bên trong lại chướng mắt nhau.

Trưởng bối [1] của hai tộc đối xử với nhau hòa thuận, nhưng trong đôi mắt của đám trẻ như tôi là không phải như vậy.

[1] Trưởng bối: phụ huynh, người đứng tuổi
A cha nhậm chức Chiến thần trên Thiên đình, lừng lẫy một phương.

Mặc dù Nhị ca có tính cách tự do không thích bị luật trời ràng buộc, nhưng cũng được treo danh hiệu tinh quân Đấu Giác trong Thiên đình.

Có một người cha và người anh như thế, các trưởng bối trong tộc Cửu Vĩ, gặp tôi nói chung cũng phải hành lễ đấy.

Nhị ca đã từng nói với tôi, không được gây sự với hồ ly Thanh Uông, bởi vì dựa vào thủ đoạn đánh nhau của tộc Thanh Uông, một con Chu Tước chỉ có một hai tuổi như tôi sợ là sẽ không chịu nổi.

Lúc ấy tôi không phục cho lắm, tuy rằng tôi chưa quá hiểu những gì Nhị ca nói, nhưng từ nhỏ đã là chúa tể có tay nghề mổ vô địch trên Bắc Lăng, tất nhiên là sẽ không vì dăm ba câu của người khác mà lui bước được.

Chẳng qua là do đám trẻ của Cửu Vĩ Hồ bị cha mẹ dặn dò rất kỹ, không dám tới núi Bắc Lăng để làm mưa làm gió.

Thỉnh thoảng có gặp nhau, bọn chúng cũng giả vờ như mắt không thấy tai không nghe, không nhằm vào tôi.

Mỗi ngày tôi đều muốn đi kiểm tra biên giới núi Bắc Lăng, ưỡn cái bộ ngực có lông màu xám, nghênh ngang kiêu ngạo làm trời làm đất ở núi Bắc Lăng.

Tôi chưa bao giờ cùng bọn trẻ của tộc Cửu Vĩ Hồ có xung đột, mãi cho đến khi có một lần, tôi chuốc lấy rắc rối, lo chuyện bao đồng, bị đám trẻ tộc Cửu Vĩ Hồ đánh tơi bời cho một trận.

Bởi vì tôi lại gặp hồ ly đó.

Sau khi hồ ly được Nhị ca nhặt rời đi, trong phủ cũng không ai quan tâm hồ ly sẽ đi đâu.

Dù sao cũng chỉ là hồ ly một đuôi tầm thường, có thể ở Tiên phủ núi Bắc Lăng vài ngày, đã xem như là ân huệ to lớn rồi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ, tôi sẽ gặp lại nàng, càng không nghĩ tới, sẽ là gặp trong tình huống này.

Tôi thấy đuôi của đám hồ ly chín đuôi lắc qua lắc lại như sắp bay lên trời, bao vây đánh một con hồ ly trắng một đuôi.

Hồ ly vốn đã gầy yếu rồi, trên người còn rất bẩn, chỉ toàn là dấu chân năm cánh hoa mai của đám hồ ly chín đuôi đó.

Một đứa cầm đầu hầm hè, vẫy chín cái đuôi, thái độ cao ngạo với hồ ly đang cuộn mình trên mặt đất, hừ giọng: “Chậc, cho rằng mình được đi qua núi tiên Bắc Lăng là có thể đắc đạo tu tiên rồi hả? Cuối cùng chẳng phải cũng bị đuổi ra ngoài hay sao? Một con hồ ly đê tiện như mày, sao lại dám mơ mộng hão huyền được tiên duyên? Mày đúng là đã làm mất mặt Thanh Uông của bọn tao, bọn tao sao có thể cùng hồ ly thấp kém như mày tu đạo được?”
Hồ ly cuộn tròn, vẫn không nhúc nhích, thấp giọng khóc sụt sùi.

Nàng khép chặt mắt, cắn răng chịu đựng những cú đánh.

Đuôi nàng co lại thật chặt, dường như muốn giấu cái đuôi của mình đi, không còn bằng chứng để cho bọn tộc Hồ này sỉ nhục nữa.

Là chúa tể của Bắc Lăng, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn người khác làm mưa làm gió ngay địa bàn của tôi? Tôi đứng ở ranh giới giữa Bắc Lăng và Thanh Uông, khép cánh, dựng thẳng cái đầu có lông mao màu trắng, điệu bộ hùng hổ xông về phía trước.

Sau đó tôi bị bọn tộc Cửu Vĩ Hồ đánh đập tả tơi.

Dù gì tay không tấc sắc khó mà có thể đối phó với một đám có răng nanh móng vuốt.

Lúc ấy tình trạng rất hỗn loạn, tên Cửu Vĩ Hồ cầm đầu đã đánh tôi trước tiên, cho rằng là một con Chu Tước tự dưng lại chĩa mũi vào Bắc Lăng, rồi khi nhìn lại thấy lông chim của tôi ngổn ngang, mới nhận ra tôi là ai, lại càng hoảng sợ.

Hồ ly lông trắng ở gần đó ngây người, cặp mắt đang lưng tròng nhìn tôi.

Nếu hôm nay lao tới là một con Chu Tước khác thì không sao, nhưng tôi lại là nữ quân Bắc Lăng.

Đánh tôi rồi chắc chắn không thể sống yên được, tên Cửu Vĩ Hồ cầm đầu làm ra vẻ bình tĩnh, nói với đám tiểu hồ ly.

Đây là địa bàn của núi Thanh Uông, coi như có giết tôi rồi cũng chẳng bị làm sao cả.

Còn nếu thả tôi về để tôi mách lẻo, bọn chúng không chừng sẽ bị đánh cho một trận no đòn.

Không làm thì thôi, chứ đã làm thì làm cho trót, để cho tôi hoàn toàn câm miệng.

Dù sao ở đây cũng không có ai khác, sẽ chẳng có ai tìm bọn chúng để tính sổ được.

Trong tình huống xấu nhất, bọn chúng cũng có thể đổ tội cho hồ ly một đuôi.

Bởi vì hồ ly không thể thành hình, nàng sẽ không nói được.

Tất cả mọi người sẽ tin tưởng lời giải thích của bọn chúng, chứ sẽ không đi tin một con hồ ly hèn hạ.

Tôi bị đánh nằm gục trên mặt đất, vừa gào chiêm chiếp đầy phẫn nộ với tụi nó, vừa nhìn bọn nó lấy ra một cây dao chẳng biết từ đâu, đi về phía tôi trong xu thế đã quyết định xong xuôi.

Dù chỉ là một con Chu Tước, tôi cũng biết trong lòng bọn chúng đang lăm le ý đồ xấu.

Tôi không phải là một Chu Tước sợ chết, nhưng tôi lại tiếc khi tôi chết rồi, tôi sẽ không còn gặp A cha và Nhị ca, cũng không thể kêu Nhị ca cùng đi sau núi hái dâu cho A cha ăn, càng không thể ưỡn ngực làm hùm làm hổ bốn phương.

.

ngôn tình hoàn
Con dao sắc bén lạnh lẽo, tôi vừa tức giận, vừa giãy giụa để đứng dậy chạy trốn.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tôi nghĩ, chỉ cần tôi có thể trở về Bắc Lăng, tôi nhất định sẽ lột lông của bầy Cửu Vĩ Hồ này làm đệm lót.

Một con Cửu Vĩ Hồ vươn chân trước dẫm lên đuôi tôi, một con khác cầm con dao bén, đâm tôi.

Tia lạnh lóe lên, nhưng tôi không cảm thấy đau.

Một bóng trắng nhào đầu lên trước, chặn con dao đâm về phía tôi.

Hồ ly một đuôi nằm nhoài trên người tôi, lông mịn đã trúng một đao, máu tươi chảy xuống từ tấm lông bị bẩn của nàng, nhỏ vào lông của tôi.

Mấy tên Cửu Vĩ Hồ trông khiếp sợ, nhưng vẫn chưa buông bỏ ý định khiến cho tôi hoàn toàn câm miệng, gạt con hồ ly ra, tiếp tục đi về phía tôi.

Hồ ly bị bọn chúng đá qua một bên một cách thô bạo, máu dính ở trên gương mặt làm cho đôi mắt của nàng thoạt đỏ ngầu.

Tôi hoảng hốt nhìn nàng, lòng dạ rối bời.

Nhị ca đã từng nói, tộc Cửu Vĩ Hồ quý trọng nhất là da và khuôn mặt, nếu dung nhan của một Cửu Vĩ Hồ bị hủy hoại, vậy chẳng thà thẳng tay giết chết họ còn hơn.

Nhị ca cũng từng nói, nếu có người vì em mà bị thương, vì cứu em mà mất đi thứ trân quý của mình nhất, vậy em nhất định phải đền đáp lại người đó bằng thứ trân quý nhất, như vậy mới được xem là một Chu Tước tốt.

Tôi luống cuống tay chân ngồi dậy khỏi mặt đất, muốn đi qua xem mặt của nàng bị thương chỗ nào.

Mấy tên Cửu Vĩ Hồ nhìn tôi, rồi bọn chúng nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết tâm đâm tôi một đao.

Tia đỏ chợt lóe, một tiên sứ tuần tra núi Bắc Lăng thình lình xuất hiện.

Y hoảng hốt nhìn tôi, trên mặt hết sức sợ hãi, nhìn thoáng qua đám Cửu Vĩ Hồ chưa thành hình, rồi nhìn con dao trong tay bọn chúng, chợt hiểu tình huống hiện tại.

Tiên sứ cau mày căm phẫn, vừa đau lòng đỡ tôi lên, vừa nghiêm khắc trách mắng: “Các ngươi thật to gan, dám tấn công nữ quân!”
Lúc này bè lũ Cửu Vĩ Hồ sợ đến mức chân run, ngay lập tức tháo chạy.

Tiên sứ ôm tôi lên, chẳng hề ngó ngàng tới hồ ly một đuôi đang đổ máu ngay bên cạnh.

Tôi tức giận mổ tay y, muốn y để tôi xuống.

Bấy giờ tiên sứ mới nhìn thoáng qua hồ ly, thả tôi xuống.

Tim tôi đập loạn xạ, cánh nghiêng lảo đảo chạy tới chỗ hồ ly một đuôi.

Đôi mắt của hồ ly đỏ đậm, tất cả đều là máu do trên mặt chảy xuống.

Nàng nghẹn ngào một tiếng, giơ chân trước lên, lau máu trên mặt mình.

Tôi nhác thấy miệng vết thương của nàng sâu như vậy, lại còn ngay ở trên mặt, tức thì cảm thấy kinh hoàng không thôi.

Tôi nói với tiên sứ: “Chiếp chiếp, chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiếp!”
Tiên sứ nghe vậy hết cả hồn, thấy tôi trừng mắt nhìn y, y đành phải thuật lại nguyên văn những gì tôi nói với hồ ly một đuôi đang cuộn tròn: “Nữ quân hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý quay về Bắc Lăng với nàng hay không.”
Hồ ly nức nở hai tiếng, cúi gằm mặt chậm rãi lắc đầu.

Tôi thấy máu của nàng chảy lênh láng, suốt ruột giậm chân, nhưng chỉ có thể nói với tiên sứ để chuyển lời: “Chiếp chiếp chiếp, chiếp chiếp, chiếp chiếp chiêm chiếp!”
Giờ tiên sứ còn hoảng hồn hơn cả ban nãy, mắt của y muốn trợn tròng ra ngoài, nhưng không thể không thuật lại lời của tôi với hồ ly: “Nữ quân nói, ngươi đừng đau buồn.

Nếu gương mặt của ngươi bị phá hủy, nữ quân sẽ lấy ngươi, nàng sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
Hồ ly ngạc nhiên ngước đầu lên, trong đôi mắt ngấn lệ mịt mù ánh lên vẻ bàng hoàng.

Tôi kêu chiếp chiếp chiêm chiếp, duỗi cánh, nâng chân trước của nàng, gật đầu với nàng.

Tiên sứ suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, nhưng vẫn ráng nén cười để nói với hồ ly: “Nữ quân nói nàng sẽ không bạc đãi ngươi, nàng sẽ đưa đồ ăn, thứ tốt, tất cả đều sẽ chia cho ngươi một nửa.”
Tôi gật đầu như giã tỏi, vỗ vỗ ngực mình, chỉn chu lại bộ lông ngổn ngang của bản thân, nắm tay của hồ ly một cách trang trọng.

Trong mắt của một Chu Tước chỉ mới một hai tuổi, thành thân với một người, cưới xin với người đó, chẳng qua cũng chỉ là để chơi đùa cùng nhau.

Hồi trước tôi cũng muốn lấy Nhị ca, anh là người tốt nhất trần đời, cho nên sau này tôi nhất định phải gả cho Nhị ca, chơi cùng anh ấy.

Nhưng hôm nay lại có một hồ ly vì tôi mà bị hủy hoại nhan sắc, tôi không thể không vứt bỏ ý định gả cho Nhị ca để cưới hồ ly một đuôi này.

Tôi nắm tay hồ ly, hồ ly nhìn tôi chăm chú, nước mắt trong suốt, một lúc lâu mới nhẹ nhàng kêu khẽ một tiếng.

Nàng nắm lại cánh của tôi, cẩn thận dè dặt, nhưng lại nghiêm túc vô cùng..