Chương 11: Trên Trời Có Cái Gì

Bởi vì bây giờ ông mới là người điều khiển hướng đi của lịch sử.

Cho nên ông bỏ quyển sách ấy xuống.

Nhưng ông lại làm sai một sự kiện; đáng nhẽ ông hẳn là nên đi ra mật thất, không bao giờ đi vào nữa.

Quả thực là ông đã cầm lên một quyển sách khác.

Quyển sách này được khắc vào bên trên một phiến đá, văn tự trong quyển sách cũng là một loại văn tự đã thất truyền từ lâu.

Nó cổ xưa đến mức không xác định được niên đại.

Vận mệnh đúng là trớ trêu.

Nếu lão hoàng đế không biết loại văn tự này đã đành, đằng này sư tòng hồi nhỏ của ông là một cao nhân lánh đời, cho nên trùng hợp ông đã từng học nó.

Hậu quả là tạo thành tuổi già hỗn loạn vô vọng của ông.

Đây là một quyển sách tiên đoán.

Tính từ đầu đến cuối tròn tám ngàn năm.

Trong đó nêu trước ra các loại sự việc sẽ phát sinh, thậm chí còn tiên đoán cái thời đại văn minh kia sẽ bị muôn ngàn tia sáng từ trên trời hủy diệt; tất cả sinh vật trên mặt đất đều bị tàn phá, chỉ có ít ỏi vài chỗ kiến trúc là có thể may mắn thoát khỏi.

Lão hoàng đế còn đọc được triều n sẽ sụp đổ vào năm thứ tám trăm, vị hoàng đế cuối cùng ấy niên hiệu là Thừa Minh.

Thừa Minh là niên hiệu của lão!Không phải!Lão hoàng đế không tin dưới bàn tay thống trị của mình triều n sẽ diệt vong!Nhưng cũng có lúc, một quốc gia hưng hay diệt lại không liên quan đến thiên tử.

Ông làm việc cẩn trọng, một lòng cúc cung tận tụy vì thiên hạ, nhưng không ngăn được tham quan ô lại, không ngăn được thiên tai nhân họa liên tiếp!Mặc cho ông cố gắng ngăn cơn sóng dữ ra sao, Thần Châu vẫn lâm vào hỗn loạn.

Lão Hoàng đế phảng phất thấy được từng bước một đến gần vận mệnh.

Nếu như đã chú định, ông còn có thể làm gì được nữa đây?Lão hoàng đế tinh bì lực tẫn, cúi đầu bất lực.

Từ đó về sau ông uống rượu vẽ tranh, gửi gắm tình cảm vào núi non sông nước, làm hết thảy như là lần phóng túng cuối cùng.

Đến tận đêm hôm Trạm Trường Phong ra đời, ông mộng thấy nhật nguyệt lăng không, thủy trướng triều thăng, hào quang rực rỡ thiêu đốt đất trời, đạo âm lượn lờ.

Đây là cái gì, là hy vọng của thiên hạ Dịch gia!Chung quy lại là Lão Hoàng đế không cam lòng vận mệnh, thế là liều mạng đem đao kiếm chém nát tương lai đã định trước ấy giao cho Trạm Trường Phong.

Trạm Trường Phong trưởng thành cực nhanh, nói không chừng qua mấy năm nữa là có thể tiếp nhận trách nhiệm trên vai ông, nhưng Trạm Trường Phong lại mở ra mật thất.

Ánh mắt của nàng chưa bao giờ bị áp đảo, cho nên khi đối mặt với đoạn lịch sử bị bày bố, bị điều khiển, nàng có thể học tập tham khảo xong lại chưa từng có cảm xúc dao động, còn trấn tĩnh hơn cả lão hoàng đế.

Nhưng nàng lại phạm vào cùng một sai lầm như lão Hoàng đế, nàng lại cầm lên một quyển sách nữa.

Quyển sách này tên là Phù Sinh bút ký.

Chủ nhân của quyển bút ký này tự xưng là cư sĩ trên núi, phía trên ghi chép một chút kiến thức của hắn.

Những tri thức này đối với người phàm mà nói quả thật là không thể tưởng tượng được, hết sức kinh thế hãi tục.

Trong đó có một đoạn, ghi: Mỗ đi ngang qua Thần Châu, gặp Già Thiên kiếm tôn và Hi Dương pháp tôn đang giao đấu, dư thế cực lớn, trong một khoảnh khắc mà hủy diệt sinh linh một giới.

Hai vị Tôn giả thở dài, phất tay, tái sinh sông núi hà phủ, cung cấp nơi ở cho sinh linh còn sót lại.

Trên thế giới này có một loại buồn phiền, gọi là biết được quá nhiều.

Có một loại thống khổ, gọi là biết được quá nhiều, lại còn không có năng lực để thay đổi.

Trạm Trường Phong có thể tiếp nhận cái lịch sử hủy diệt kia; cũng có thể hiểu được ngàn năm qua, các triều đại, các đời thống trị điều khiển và giấu diếm dân chúng.

Nhưng nàng không cách nào tiếp thu được nhân loại phải trải qua một chặng thời gian dài dòng diễn biến tiến hóa, chỉ trong nháy mắt đã bị những kẻ pháp tôn, kiếm tôn gì đó biến cho mọi thứ trở thành hư không.

“Ngươi nói, đến cùng trên trời có cái gì?”Không ai đáp lại Trạm Trường Phong, nàng có chút bực mình, “Dịch Trường Sinh, sao ngươi vẫn còn chưa tỉnh lại.

”Muốn hung ác mà bóp nàng thật mạnh, nhưng đến cùng vẫn không nỡ, lại đổi thành ôm.

Trán chạm trán, nàng an tâm lại, dòng suy nghĩ hỗn loạn cũng chầm chậm lắng đọng; tạm thời để mọi thứ sang bên, tinh thần hiếm thấy mà buông lỏng.

.