Chương 14: Lệch Lạc

Ánh mắt Lý Vân Thu nhìn Lý Trọng Hoa xen lẫn áy náy.

Nàng lo lắng, nhẹ nhàng giải thích: “Vốn con và Trạm là song sinh, chỉ là lúc mới sinh con quá yếu không thể sống tiếp, thêm nữa thế cục lúc ấy phức tạp, Dịch gia cần thiết có một người thừa kế, cho nên…”Cho nên lưu lại đứa bé khỏe mạnh là Trạm Trường Phong mà giấu đi Lý Trọng Hoa.

Dù sao thì song sinh cũng là một việc đen đủi, vì lý lịch của hoàng đế tương lai, Lý Trọng Hoa không cần phải tồn tại.

Nhưng giờ đây nàng cảm thấy vừa ngạc nhiên cũng mừng rỡ, bởi vì dù cho trước đây có ốm yếu thế nào thì hiện tại Trọng Hoa cũng hoàn hảo mà đứng trước mặt nàng, tràn đầy sức sống.

Lý Trọng Hoa cũng không ngốc, nó ý thức được mình là đứa bé bị bỏ rơi, có chút oán hận nói: “Nếu vậy tại sao đến bây giờ mới đến nhận ta.

”Nói xong thì lại càng khó chịu, nếu không phải Lý Mạo nói ra chân tướng thì có lẽ mẫu thân sẽ không bao giờ nhận nó.

Cũng đúng thôi, thái tử giỏi giang nổi bật là vậy, nếu đặt lên bàn cân so sánh thì mình chẳng có tý giá trị gì hết.

Tâm tư trẻ con bao giờ cũng viết hết lên mặt, Lý Vân Thu thở dài, trong lòng cũng rối rắm trăm bề: “Không phải là không nhận con, mà là chưa tới lúc để nhận.

”“Con có biết là có biết bao người muốn giết thái tử hay không, cả con và thái tử đều không thể đồng thời xảy ra chuyện, nếu không triều n sẽ hoàn toàn diệt vong.

”Lý Trọng Hoa cái hiểu cái không.

Ngược lại Lý Mạo lại hiểu được ẩn ý trong đó, “Mẫu phi con là vì nghĩ cho con mới làm vậy, để có thể lưu lại cho Dịch gia một tia huyết mạch.

”Hắn lại hỏi Lý Vân Thu: “Nhưng sao ngươi không nói cho bệ hạ là người vẫn còn một đứa cháu trai? Nếu như bệ hạ và thái tử đồng thời xảy ra chuyện, ai đến xác nhận thân phận của Trọng Hoa?”Vì tín nhiệm người ca ca này nên trước đây Lý Vân Thu mới giao Trọng Hoa cho hắn, nhưng chuyện Trạm Trường Phong là nữ thì chỉ có nàng và tổng quản chăm sóc sinh hoạt hàng ngày là biết.

Người ta vẫn luôn nói lòng người dễ biến.

Theo nàng thấy, e là việc Lý Mạo để lộ ra thân phận của Trọng Hoa là cố tình.

Lý Vân Thu vẫn luôn biết Lý Mạo lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn tạo dựng nên một phen sự nghiệp lẫy lừng, xong đáng tiếc là phủ An Quốc Công từ hai đời trước đã bắt đầu bị hoàng đế dần dần thu hồi quyền bính, để đến giờ cũng chỉ còn chừa một cái vỏ chức vị rỗng mà thôi.

So với con cháu đầy xa cách, sao bằng “nhi tử” thân cận đây.

Lý Vân Thu phần nào đoán được tâm tư của y, cũng không vạch trần nói: “Ta sẽ lựa lúc để nói cho bệ hạ biết.

”Chỉ là lo lắng của Lý Vân Thu lại không ai hiểu được.

Nếu như chỉ là thêm một đứa cháu trai thì cũng chẳng phải chuyện lớn gì, dù sao địa vị bây giờ của thái tử là không thể nào dao động được nữa.

Nhưng nếu lão hoàng đế biết được thái tử mà hắn dốc hết sức lực bồi dưỡng lại là con gái, còn đứa cháu trai mới xuất hiện mới là hoàng tôn duy nhất thì sao?Nhưng thế nào đi chăng nữa Trọng Hoa cũng là thái tử chân chính, điều ấy là không còn gì để bàn cãi.

Mà Lý Vân Thu sắp xếp cho Trọng Hoa làm thư đồng cho Trạm Trường Phong, thứ nhất là để cho hai người càng thêm gần gũi, chờ đến khi sau này hai người hoán đổi thân phận thì không đến mức huynh đệ tương tàn.

Nàng thậm chí càng hi vọng là Trạm Trường Phong sẽ phụ tá Trọng Hoa.

Thứ hai, bên ngoài Trạm Trường Phong làm thái tử thì có thể thay thế Trọng Hoa ngăn trở đủ loại ám sát.

Thứ ba, có Trạm Trường Phong nổi bật như vậy, với tình hình Trọng Hoa chỉ là một đứa bé như này thì sẽ khó mà đạt được lòng yêu thích của bệ hạ, cho nên cần chờ cho đến lúc thằng bé trưởng thành, mà đó cũng là một loại tôi luyện Trọng Hoa cần phải trải qua.

Cuối cùng thì nếu làm thư đồng, Trọng Hoa sẽ có thể tiếp xúc đến hệ thống bồi dưỡng thái tử mà hoàng đế sắp xếp cho Trạm Trường Phong, cực có lợi cho thằng bé sau này.

“Con phải nhớ lấy, con là hoàng tôn, một nửa thiên hạ là của con, nhưng bây giờ con chưa thể cho họ biết thân phận của mình bởi vì con là át chủ bài của Dịch gia.

” Lý Vân Thu nói với Lý Trọng HoaLý Trọng Hoa nghe mà cảm thấy có chút kích thích, hóa ra mình và hai người đó, không, là sau này mình cũng có thể trở thành người như vậy!Bỏ qua chuyện hiện tại, Lý Vân Thu nhắc đến lý do khiến Trọng Hoa khóc: “Vì sao thái tử không để con làm thư đồng nữa?”Lý Trọng Hoa ấp úng, chợt nhớ ra mình có thể là ca ca/ đệ đệ của thái tử cho nên không cần phải sợ.

“Sáng nay con dậy trễ không kịp lịch trình nên thái tử không thích, bảo con sáng không cần đến.

”Không cần đến vào buổi sáng?Thế sao được.

Thái tử học tập quân chính và lúc hoàng đế tự thân truyền thụ học vấn đều tập trung vào buổi sáng, buổi chiều thì chỉ luyện chút xíu cưỡi ngựa bắn cung rồi đi các Nhụ Tử thôi, nếu Lý Trọng Hoa không đi buổi sáng thì học cái gì.

“Để ta nói với thái tử.

”Lý Trọng Hoa thả lỏng hơn, lầm bầm nói: “Dù sao không đi vào sáng sớm cũng tốt lắm mà, có đi cũng đâu có hiểu.

”Lại còn đi sớm đến mức trời còn chưa sáng nữa.

Lý Vân Thu dằn mạnh chén trà lên mặt bàn, nghiêm khắc nói: “Không hiểu cũng phải hiểu, con phải làm tốt hơn cả nó.

”Lý Trọng Hoa giật nảy mình sợ hãi, không dám nói lời nào nữa.

.