Chương 17: Không Đáng

Lý Trọng Hoa nghe không hiểu, một kẻ làm thư đồng như nó đương nhiên không có quyền thắc mắc vấn đề còn chưa hiểu rõ.

Nếu như nó chỉ là một thần tử thì đứng yên một bên lắng nghe cũng ổn thôi, đằng này giờ y đã biết mình là hoàng tôn, thêm chi Lý Vân Thu lại vẫn luôn động viên khuyến khích nó đi học để đuổi kịp bước chân của Trạm Trường Phong.

Cũng vì thế mà từ đó, sự không hiểu càng trở thành một điều thật châm chọc và hổ thẹn, trong lòng cảm thấy sốt ruột khiến nó không còn có thể vui đùa như trước.

“Con muốn học võ!” Câu nói đầu tiên Lý Trọng Hoa nói khi gặp Lý Vân Thu là như vậy, trong đó có mấy phần tủi thân giận dỗi.

Nhưng phần lớn lại là sự hâm mộ.

Cái khí thái duy ngã độc tôn[3] lúc thái tử múa kiếm, mọi thứ đều có thể kiểm soát đánh sâu vào trí óc của nó, khiến nó cũng muốn được giống như nàng, tất cả mọi việc đều làm được thành thạo điêu luyện, cũng muốn được tự tin mạnh mẽ như thế[3] duy ngã độc tôn : chỉ riêng mình là tôn quý“Mọi việc đều phải bước từng bước một, bây giờ ngay cả bài tập con còn làm chưa xong, lại còn làm loạn muốn học linh tinh gì nữa?”Câu nói này hẳn là đã chạm đến lòng tự tôn của y, cảm xúc dồn nén mấy ngày qua kéo theo bùng nổ: “Con không muốn làm thư đồng nữa, con không muốn học, tại sao mẫu thân lại muốn con phải giỏi như nó, con không bằng nó được chưa!”Nước mắt Lý Trọng Hoa chảy dài: “Vì sao đều là hoàng tôn, nó thì làm thái tử, còn con thì phải làm trâu làm ngựa, vì sao nó có thể đứng cạnh hoàng tổ phụ, mà con ngay cả nhận người cũng không thể!”Mấy ngày liên tiếp giày vò bị đả kích khiến nó sắp phát điên.

Lý Vân Thu không nghĩ rằng thằng bé sẽ khó chịu đến thế, chỉ nghĩ đơn giản là muốn tôi luyện cho nó ai ngờ lại phản tác dụng.

Thế nên thị đau lòng nói: “Là mẫu thân chưa suy nghĩ chu đáo rồi.

”Nàng vốn hy vọng Trọng Hoa sẽ đạt được sự tín nhiệm và ủng hộ của Trạm Trường Phong, đến khi hai người chuyển đổi thân phận cũng sẽ tự nhiên hơn, sẽ không xuất hiện sai sót gì quá lớn.

Thế nhưng từ tình hình hiện tại xem ra do nàng quá quan tâm đến bên Trạm Trường Phong mà khiến cho kế hoạch còn chưa đủ mạnh mẽ, hiệu quả.

Khí thế của Trạm Trường Phong quá mạnh, nếu như Lý Trọng Hoa không biết rõ thân phận thật của mình, có khi sẽ ngoan ngoãn không có một phân một hào ý định phản kháng mà làm thần tử của nàng không chừng.

Thằng bé lại không được hoàng đế tự tay dạy bảo, dù sau này có lên ngôi thì cũng kém Trạm Trường Phong quá xa.

Lựa chọn tốt nhất lúc này là nói sự thật cho hoàng đế, khôi phục thân phận thật của Trọng Hoa.

Lúc Lý Vân Thu quyết định thì cũng cảm thấy hơi áy náy với nữ nhi, đúng là vận mệnh trêu ngươi.

Cung Vị ƯơngTổng quản thêm trà cho Trạm Trường Phong, “Điện hạ, hôm nay tiểu nhân nhìn sắc mặt công tử Trọng Hoa tái nhợt, sợ là đã bị bệnh, hay là để cho y nghỉ ngơi mấy ngày?”Trạm Trường Phong nhìn nhìn công văn, đầu cũng không ngẩng nói: “Ngu xuẩn, Tứ thư Ngũ kinh còn chưa học xong, không chăm chỉ học hành lại còn suốt ngày đi theo cô, đúng là sợ tên đó hỏng quá chậm.

”“Này…đây cũng không phải do y muốn.

”“Cô cũng đâu nói y ngu xuẩn.

”Không nói y, vậy thì nói ai?Tổng quan thầm lau mồ hôi lạnh thay cho phu nhân, xong trong lòng lại cực đồng ý với suy nghĩ của Trạm Trường Phong.

Nếu như hai người trình độ tương đương thì tốt quá rồi, đằng này lại kém đến quá xa.

Ngươi nói xem, bảo một đứa bé mới ngâm được hai ba câu thơ từ thi phú đi bàn luận quân chính quốc gia, có thấy vô lý lắm không?“Điện hạ bảo công tử không cần đến vào buổi sáng là để y có thời gian học tập ư?” Bỗng nhiên tổng quản ngộ ra được, nhưng lại thấy tiếc cho nàng: “Sao điện hạ không giải thích cho phu nhân hiểu…”Ánh nến chiều vào khuôn mặt nàng, lại không chiếu sáng được vào đôi mắt ấy; nơi ấy là vực sâu và nguy nhai[4], là lối mê.

[4] nguy nhai: sườn núi trước khi nhảy xuống vực sâu“Lòng người thiên lệch, giải thích có tác dụng gì.

”Tổng quản cảm thấy lòng mình đau nhói, ngón tay run rẩy, tiếng kêu điện hạ kẹt mãi ở cổ họng.

Thật sự là không đáng.

.