Chương 12

Khi ta ở mắt ra lần nữa, trước mắt ta là một nam nhân mặc áo lông vũ màu đen khí chất hung ác. 

Ta nghe thuộc hạ gọi hắn ta là Ma Tôn. 

Hắn quay người lại nhìn ta, chậm rãi mở miệng: “Thần Nữ, vụ cá cược giữa chúng ta…”

“Ngươi đã thua rồi.”

Trong nháy mắt, chuyện cũ hiện về. 

Ta đã lấy lại tất cả ký ức. 

Ở Cửu Trọng Thiên trên trời cao, có một vị Thần Nữ tên Dao Cơ. 

Năm ấy, khi Ma Tôn muốn tấn công nhân giới, Thần Nữ không đành lòng nhìn sinh linh đồ thán nên đã xuống trần gian để ngăn chặn Ma Tôn. 

Thần Nữ yêu quý người phàm, luôn xem việc cứu chúng sinh là nhiệm vụ của mình.

Ma Tôn lại khịt mũi: “Một đám người phàm ngu muội, tình yêu của Thần Nữ đáng giá bao đồng chứ? 

“Thần Nữ, ngươi có dám đánh cược với bổn tọa không? Ngươi xuống trần gian sống hai mươi bảy năm, nếu như có thể khiến người chung quanh đối xử chân thành với ngươi, coi như ngươi thắng. Từ nay về sau, bổn tọa sẽ rút quân về ma giới, không bao giờ xâm chiếm nhân giới nữa.”

“Nếu Thần Nữ ngươi thua cuộc, từ nay về sau thần lực tiêu tán, không bao giờ được can thiệp vào chuyện của nhân giới nữa.”

Ánh mắt Ma Tôn thật hung ác nham hiểm, hắn cong môi cười: 

“Thần Nữ có dám đánh cược với bổn tọa không?”

Để cứu cái gọi là chúng sinh, Thần Nữ chấp nhận đánh cược. 

Dấn thân vào phàm trần hai mươi bảy năm, tấm chân tình trôi theo dòng nước. 

Thật đáng buồn. 

Một lúc lâu sau, ta mới hồi thần lại

Dường như đã trải qua một đời thật dài.

Ta cụp mắt xuống nhìn đầu ngón tay, thần lực của ta đã mất hết. 

Điều này có nghĩa là việc đánh cược đã có hiệu lực. 

Ta nhắm mắt lại, khẽ thở dài.

“Ta thua rồi.”