Chương 4

Ta ngây người.

Vết thương trên vai như nứt toạc ra.

“Đại sư huynh, ngươi cũng không tin ta sao?”

Ta đã giải thích vô số lần, tiểu sư muội là tự mình tìm chết.

Nhưng không có ai tin ta.

Chỉ vì trước khi làm nhiệm vụ, tiểu sư muội lúc không có ai len lén tìm người khóc lóc kể lể:

“Sư tỷ nói muội cướp hết danh tiếng của tỷ ấy, muốn dạy cho muội một bài học, muội sợ quá.”

“Nếu muội không thể trở lại…”

Mà nàng ta thật sự không “còn sống trở về”.

Tất cả mọi người đều chắc chắn ta là hung thủ.

Bao gồm cả sư huynh.

Hắn chắp tay nhìn ta, thở dài nói, “Ta biết ngươi ghen ghét nàng thiên tư xuất chúng, ghen ghét nàng được mọi người thương yêu, nhưng Dận Nhạc, ngươi không nên làm ra loại chuyện này.”

“Ta đồng ý với ngươi, nếu ngươi giao ra hồn phách của sư muội, ta sẽ cầu trưởng lão tha cho mạng cho ngươi.”

Người đã từng dịu dàng như ngọc.

Từng nắm tay ta, thề rằng đời này không phụ khanh.

Giờ phút này giọng điệu lại lạnh lùng đến vậy.

Hắn vẫn là bộ dáng tiên phong đạo cốt, cao cao tại thượng đó.

“Dận Nhạc, nếu hồn phách của tiểu sư muội xảy ra chuyện gì, ta sẽ tự mình ra tay, thực thi môn quy.”

Ta im lặng hồi lâu, cười nhạo một tiếng.

Cái gọi là môn quy 

Chính là, g.i.ế.c hại đồng môn sẽ rút linh căn, phế tu vi, đánh gãy tay chân, ném xuống sơn môn.

Cảm xúc của ta ảnh hưởng tới cổ độc, toàn thân ta nhói đau.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cắm sâu vào nền đất gồ ghề rỉ máu, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

“Các ngươi muốn biết tung tích hồn phách của nàng sao? Được, thả ta.”

“Ngươi đi bẩm báo trưởng lão, nếu ai dám động tới ta một chút, ta lập tức để cho tiểu sư muội của các ngươi hồn phi phách tán, thịt nát xương…”

Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, tay hắn đã bóp cổ ta.

Cho tới khi ta gần như ngạt thở, hắn tài mới tỉnh táo lại.

Dận Chân đặt đôi tay hơi run rẩy ra sau lưng, hắn hít sâu một hơi.

“Dận Nhạc, ta quá thất vọng về ngươi.”

“Ngươi cứ ở nơi này tự ngẫm lại đi, lúc nào nghĩ thông suốt lại đi ra.”