Chương 1: Diệp Vô Khuyết im hơi lặng tiếng mười năm

“Ầm!”,

“Ong!”

Dao động nguyên lực bao phủ, tiếng nổ khi hai nằm đấm va vào nhau vang lên, đá vụn tung bay, Diệp Vô Khuyết bị đấm trúng ngực, hản lùi lại tận ba trượng mới có thể đứng vững.

Diệp Vô Khuyết là một thiếu niên chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, làn da trắng nõn, vẻ ngoài anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt sáng rỡ bẩm sinh càng giúp khuôn mặt non nớt có thêm sức hấp dẫn kỳ lạ.

Có điều lúc này trông Diệp Vô Khuyết có vẻ chật vật, mái tóc đen xoã xuống áo luyện võ tung bay, hắn cũng không nhìn đối thủ đánh bại hẳn bằng ba chiêu trên sàn luyện võ mà nhắm mắt lại, nét mặt không chút cảm xúc, dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình.

“Diệp Vô Khuyết, loại! Mộ Dung Hải thắng, tiến vào vòng. tiếp theo!”

Theo giọng nói vang lên từ sau sàn luyện võ rộng lớn, Mộ Dung Hải đứng bên trên bèn nhảy xuống, trên mặt hẳn ta có một vết sẹo, vóc người vạm vỡ, năm nay vừa tròn mười tám.

Mộ Dung Hải kiêu căng nhìn thoáng qua Diệp Vô Khuyết đang nhằm chặt hai mắt, không hề che giấu sự hả hê và khinh thường trong lòng, lúc đi qua bên cạnh Diệp Vô Khuyết, hắn ta cười khẽ.

“Diệp Vô Khuyết, ta thật sự thấy khâm phục ngươi đó, mười năm qua ngươi có từng tính mình đã thua trận bao nhiêu lần chưa? À đúng rồi, ta quên mất, có lẽ tên vô dụng như ngươi đã quên cảm giác chiến thắng là thế nào rồi ấy. chứ, ha ha, đúng là một… tên rác rưởi”.

“Trận chiến đầu tiên Phế Vô Khuyết lại bị xếp chung nhóm với Mộ Dung Hải, đúng là xui xẻo!”

“Chỉ với ba chiêu Phế Vô Khuyết đã bị đánh bại, chậc chậc, quá yếu!”

“Hầy, mười năm qua Phế Vô Khuyết chiến đấu vô số lần mà chưa từng thăng một lần nào, vậy mà vẫn đánh tiếp, mười năm rồi đấy! Đúng là một tên kỳ quặc!”

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên từ bên trái sàn luyện võ to lớn đến từ cỡ một trăm thiếu nam thiếu nữ chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, bọn họ đều mặc đồ luyện võ màu xanh nhạt được cắt may khéo léo, trên mỗi khuôn mặt đều mang theo sự rạng rỡ và non nớt như ánh mặt trời đầu ngày mới.

Tất cả những điều này dường như sớm đã thành thói quen của Diệp Vô Khuyết, nhưng không ai biết rằng trong cơ thể hắn lúc này đang xuất hiện sự thay đổi to lớn!

Sự thay đổi này khiến Diệp Vô Khuyết đã im lặng mười năm, tâm lý vững vàng, ý chí được mài giữa thông suốt cũng khẽ run rẩy, tâm trạng vô cùng kích động, sự rung động đến từ sâu trong linh hồn ngày càng dữ dội hơn, khiến hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét to.

“Trời không phụ lòng người! Im lặng mười năm, bây giờ đã có được sự đền đáp như mong muốn, cuối cùng ta cũng thành công rồi sao?”

“Ha ha, Băng Lan, ta dẫn trước một bước rồi, ngươi cũng. đừng để bị thụt lùi đấy”.

Mộ Dung Hải cười rạng rỡ đi tới chỗ băng đá có mấy chục cao thủ trẻ tuổi đang ngồi, cười nói với một thiếu nữ ngồi ở hàng đầu tiên.

Hắn vừa đến, rất nhiều ánh mắt nóng bỏng tràn đầy chiến ý lập tức tập trung vào hăn, đồng thời có không ít cơn sóng mạnh mẽ cuộn trào, tất cả đều thuộc về những cao thủ thế hệ trẻ của nhà Mộ Dung đang ngồi đây.

“Mộ Dung Hải, thắng tên vô dụng Diệp Vô Khuyết kia làm ngươi vui vẻ thế à? Đúng là thực lực của ngươi phát triển rất nhanh, còn đột phá đến Đoàn Thể tầng tám, nhưng ngươi còn thua xa Thiên ca”.

Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, đến từ thiếu nữ mà Mộ Dung Hải gọi là Băng Lan kia, dù thiếu nữ ngồi trên băng đá, nhưng đôi chân thon dài đang xếp bằng lại tạo thành một độ cong quyến rũ, nàng ta mặc váy lụa bó sát màu đỏ, trước. ngực tô điểm những đoá hoa, eo nhỏ yêu kiều ưỡn thẳng, trên cái căm nhọn là đôi mắt phượng rất đẹp, mũi cao môi đỏ, là một mỹ nhân rất xuất sắc.

Sau khi nghe Băng Lan nói xong, nụ cười trên mặt Mộ Dung Hải thoáng trở nên cứng đờ, trong mắt loé lên sự kiêng dè và ghen tị nồng đậm. Hän ta cười ha ha, cũng không đáp gì mà đi tới băng đá của mình nhắm mắt ngồi yên.

Còn những cao thủ trẻ tuổi ngồi sau lưng Mộ Dung Băng Lan nghe thấy hai chữ “Thiên ca” thì gần như đều tỏ vẻ hâm mộ và kính trọng. “Trận chiến tiếp theo, Mộ Dung Băng Lan đấu với Mộ Dung Kiệt”.

Cùng lúc đó, một giọng nam oai phong truyền tới từ sau đài luyện võ, giọng nói này vừa vang lên thì xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, vì đây là giọng nói của Mộ Dung Trường Thanh, gia chủ nhà Mộ Dung.

“Vù vù”.

Hai bóng người trẻ tuổi lập tức nhảy lên từ băng đá, bay về phía võ đài, một làn gió thơm lướt qua, Mộ Dung Băng Lan đứng trên sàn luyện võ rộng năm mươi trượng, đối diện nàng †a chính là một thiếu niên vẻ ngoài tầm trung, hắn ta đảo mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt của Mộ Dung Băng Lan, trong mắt hiện lên vẻ si mê và tình yêu.

Mộ Dung Băng Lan, một trong hai người đẹp nhà Mộ Dung!

Thiên phú không tâm thường, tướng mạo xinh đẹp, khí chất còn lạnh lùng, là nữ thần trong lòng rất nhiều con cháu nhà Mộ Dung. Nhìn người đẹp trước mặt, thậm chí Mộ Dung Kiệt còn hơi lo lắng và căng thẳng. Diệp Vô Khuyết khi nãy đang nhằm chặt hai mắt đứng trên sàn luyện võ đã mở mắt ra, nhờ ý chí mạnh mẽ luyện tập mười năm qua, hắn kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, con ngươi của hẳn vẫn bình tĩnh như thường. Diệp Vô Khuyết nhìn thoáng qua hai người đứng trên sàn luyện võ rồi đi thẳng xuống dưới, nhưng Mộ Dung Băng Lan vẫn nhìn hẳn bẵng ánh mắt rất khó chịu và chán ghét.

“Bắt đầu”.

“Oanh!”,

“Âm!”

Mộ Dung Băng Lan và Mộ Dung Kiệt bắt đầu đại chiến.

Tuy Diệp Vô Khuyết đang đi xuống khỏi sàn luyện võ trong lòng rất kích động, nhưng hẳn vẫn chậm rãi đi tới phía sau sàn luyện võ, chắp tay với một người đang ngồi giữa mười người kia.

“Trường Thanh thúc thúc, Vô Khuyết xin đi trước, trở về tu luyện”.

Giọng nói của thiếu niên rất du dương, tựa như trận thua khi nãy không tạo thành bất cứ bóng ma tâm lý gì với hắn.

“Ừm, Vô Khuyết, ngươi về trước đi”.

Trong mắt Mộ Dung Trường Thanh loé lên cảm xúc phức tạp, mười năm trước, thiếu niên tuấn tú đứng chắp tay trước mắt tài giỏi đến mức nào?

Dù Diệp Vô Khuyết không phải người nhà Mộ Dung, nhưng từ mười một năm trước khi hẳn mới bốn tuổi, người kia đã đưa hắn cho nhà Mộ Dung và để lại thứ đó. Mộ Dung Trường Thanh chưa từng xem Diệp Vô Khuyết như người ngoài, còn phát hiện thiên phú tu luyện của hắn rất kinh khủng.

Bốn tuổi tu luyện tuyệt học trung phẩm của nhà Mộ Dung là “Hạo Thiên Kình”, năm tuổi đã đột phá tới Đoàn Thể tầng năm, năm đó còn đánh bại tiểu thiên tài tuyệt thế cùng tuổi của thần cung Thanh Linh, một trong năm tông phái siêu cấp ở Bắc Thiên Vực đến gặp vì hâm mộ.

Tin tức này tựa như một tảng đá tạo ra hàng nghìn gợn sóng!

Năm tuổi, Đoàn Thể tầng năm, đây là khái niệm thế nào?

Cảnh giới lớn thứ nhất khi tu sĩ bước vào con đường tu luyện chính là cảnh giới Đoàn Thể, cảnh giới này chia thành mười tầng, rèn luyện thân thể, ngưng luyện khí huyết, lần lượt là: “Da, Thịt, Gân, Cốt, Tuỷ”.

Mà người bình thường tâm mười tuổi đạt tới Đoàn Thể tầng một, cảnh giới Luyện Da tiểu thành đã được gọi là thiên tài rồi, nếu có thể đạt tới Đoàn Thể tầng ba, cảnh giới Luyện Thịt tiểu thành thì cũng là thiên tài trăm năm khó gặp.

Nhà Mộ Dung là một trong ba gia tộc lớn của thành chính Long Quang thuộc trăm thành chính ở Đông Thổ Bắc Thiên Vực mà cũng phải mấy đời mới có một thiên tài trăm năm khó gặp như thế, đó chính là Mộ Dung Thiên bây giờ đã tiến vào cấm địa Mộ Dung tu luyện sắp xuất quan!

Mộ Dung Thiên mười tuổi đã đột phá Đoàn Thể tầng ba, được gọi là thiên tài trắm năm khó gặp.

Diệp Vô Khuyết năm đó chỉ mới năm tuổi, khí huyết trong người còn chưa thành hình đã đột phá Đoàn Thể tầng năm, cảnh giới Luyện Gân tiểu thành thì xem là gì?

Mộ Dung Trường Thanh vốn cho rằng ông trời phù hộ nhà Mộ Dung, để thế hệ này xuất hiện hai thiên tài như thế, nhưng sau khi Diệp Vô Khuyết năm tuổi đánh bại tiểu thiên tài tuyệt thế của thần cung Thanh Minh, đến tận mười năm sau cảnh giới của hắn vẫn chưa tiến bộ thêm chút nào!

Mười năm, Diệp Vô Khuyết vẫn luôn giãm chân ở Đoàn Thể tầng năm, dừng ở cảnh giới khiến người khác kinh ngạc: của hẳn lúc năm tuổi.

Mộ Dung Trường Thanh nghĩ đủ mọi cách, muốn tìm ra nguyên nhân, nhưng chỉ nhận được một kết quả.

“Khí huyết trong cơ thể khô kiệt một cách khó hiểu, không phù hợp để tu luyện nữa”.

Ông trời ghen tị anh tài, luôn là vậy.