Chương 14: Ta chờ ngươi ở đại chiến bách thành

“Ta không xứng? Ha ha ha ha… Ta là Nhạc Thừa Phong, là thiên tài của thành chính Tử Hỏa, mười tám tuổi đã ngưng tụ phách nguyệt tiến vào cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm! Phong Thái Thần! Ngươi lại dám nói ta không xứng! Ta thấy ngươi chán sống rồi!”

Giống như một con mèo hoang xù lông, Nhạc Thừa Phong đột nhiên tức giận, lạnh lùng cười đáp lại, như thể ba từ Phong Thái Thần đã chọc trúng điều cấm ky trong lòng hẳn ta khiến hắn ta nổi trận lôi đình.

“Phong Thái Thần! Vỗn dĩ hôm nay ta chỉ định chơi với ngươi một lát, đợi đến khi đại chiến bách thành diễn ra ta sẽ dạy ngươi một bài học, không ngờ ngươi lại dám chọc tức ta. Cũng tốt, nơi này là địa phận của thành chính Long Quang, kể cả nếu ta giết ngươi thì cũng chẳng ai biết, chịu chết đi!”

“Tử Hỏa Thiêu Thiên Quyền! Hỏa Thiêu Tây Thiên!” “Âm”

Từng luồng nguyên lực rực lửa phát ra từ người Nhạc Thừa Phong, phách nguyệt sau lưng hẳn ta đột nhiên phát sáng, xung quanh thân thể bùng lên một vùng biển lửa, ngọn lửa ở hai tay cuộn trào mãnh liệt rồi biến thành hai bánh xe lửa, phóng về phía Phong Thái Thần!

“Vù”

Nhiệt độ sôi sục dường như đang thiêu đốt không gian mười thước xung quanh, trong mắt Nhạc Thừa Phong lóe lên sự đắc ý!

“Ta muốn xem xem một kẻ Đoàn Thể đại viên mãn như ngươi sẽ đấu với cao thủ Anh Phách đã ngưng tụ được phách nguyệt là ta như thế nào! Vượt cấp chiến đấu? Hừi Chỉ là chuyện nhảm nhí!”

Nắm đấm rực lửa của Nhạc Thừa Phong làm cho hơi nước ở xung quanh xì xèo bốc hơi, Tử Hỏa Thiêu Thiên Quyền chỉ còn cách cơ thể Phong Thái Thần có mười thước!

“Chết đi!”

Nhạc Thừa Phong gầm lên! “Phù”

Ngay khi Nhạc Thừa Phong định ra đòn chí mạng, bên tai đột nhiên ù đi, ngay sau đó hẳn ta nhìn thấy một tia sáng cực kỳ chói lọi!

“Nhanh như vậy sao? Làm sao có thể? Chuyện này thật vô lý!!”

Nhạc Thừa Phong vô cùng khiếp sợ, nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm mà sắc bén của chàng thiếu niên cầm kiếm đứng đối diện, hắn ta liền cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng dù sao. hẳn ta cũng là cao thủ cảnh giới Tẩy Phàm, tu vi vô cùng mạnh, nguyên lực trong cơ thể dâng trào, nhanh chóng lùi về Sau.

“Rầm”

Dòng nước tựa hồ bị một sức mạnh gọn gàng mà sắc bén khuấy động, Nhạc Thừa Phong ổn định thân thể, sắc mặt tái nhợt, hắn ta cảm thấy thật nhục nhất!

Hản ta thế mà lại bị một tu sĩ chỉ mới đạt được Đoàn Thể đại viên mãn dọa đến mức lùi lại, chuyện này khiến một kẻ tự phụ như Nhạc Thừa Phong không thể chấp nhận nổi.

“Vù”

Nguyên lực rực cháy bùng lên, Nhạc Thừa Phong thẹn quá hóa giận, ngay khi hän ta đẳng đăng sát khí chuẩn bị ra tay lần nữa thì Phong Thái Thần lên tiếng.

“Ngay cả một chiêu kiếm của ta mà ngươi cũng không đỡ được thì ngươi chưa đủ tư cách để đấu với ta đâu”.

“Xoẹt”

Trước ngực áo luyện võ bị xé ra một lỗ lớn, ngực Nhạc Thừa Phong đỏ bừng, trên ngực xuất hiện một vết thương dài chừng hai tấc.

Hiển nhiên chuyện này là do Phong Thái Thần làm ra, nếu không phải y nương tay thì một nhát này chắc chắn không chỉ làm bị thương da thịt.

“Bùm” “Ầm”

Nhạc Thừa Phong không dám tin, đột nhiên có một tiếng động lớn truyền đến từ thác nước cách đó không xa, hơi nước bốc lên khắp nơi. Một cơn sóng khổng lồ đột ngột xuất hiện! Cùng lúc đó, một bóng người tràn ngập nguyên lực màu vàng nhạt nhảy ra khỏi thác nước, đáp xuống chân thác. Trong chốc lát, lực rơi cực lớn làm nước bản tung tóe.

Nguyên lực màu vàng nhạt chậm rãi biến mất, để lộ ra dáng vẻ của người này, với mái tóc đen dài tung bay, đôi mắt sáng ngời và khuôn mặt anh tuấn, trên lưng còn vác một chiếc hộp khổng lồ màu đen. Đó chính là Diệp Vô Khuyết, người đã thành công luyện hóa được Nhân Cấp Bạo Linh Đan!

Tuy không ngờ lại có hai người xuất hiện trước mặt, nhưng Diệp Vô Khuyết không hề sợ hãi. Hắn đứng yên liếc một vòng liền thấy Nhạc Thừa Phong sắc mặt u ám, ngực bị thương, hơn nữa còn nhìn thấy cả phách nguyệt màu bạc nhạt đang lơ lửng phía sau hẳn ta, đồng tử lập tức co rụt lại!

“Phách nguyệt, người này chẳng lẽ là cao thủ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm?”

Tuy nhiên, lúc này trong lòng Diệp Vô Khuyết không hề có một chút sợ hãi, thay vào đó là khát khao chiến đấu!

Đè nén khát khao trong lòng, hắn liếc nhìn người thiếu niên cầm kiếm còn lại, phát hiện ra thiếu niên cầm kiếm kia cũng đang nhìn mình.

Hai ánh mắt chạm nhau, trong mắt Phong Thái Thần lóe lên một tia sáng kỳ lạ, như thể y đã phát hiện ra điều gì đó thú VỊ.

“Gã cầm kiếm này không đơn giản đâu”.

Đương nhiên Diệp Vô Khuyết nhận thấy được thực lực của Phong Thái Thần. Hắn cảm thấy chiến khí trong cơ thể mình đang cuồn cuộn, niềm vui vì vừa mới đột phá cảnh giới cũng từ từ lắng xuống sau khi nhìn thấy hai người trước mặt.

Nhạc Thừa Phong đưa tay phải vuốt ngực, thậm chí không nhìn Diệp Vô Khuyết mà nhìn chằm chằm vào Phong Thái Thần: “Đúng là một kiếm sĩ thiên tài! Vượt cấp chiến đấu! Vượt cấp chiến đấu! Hôm nay ta đã được thấy tận mắt rồi, Phong Thái Thần, ngươi đừng đắc ý! Đại chiến bách thành sắp bắt đầu rồi, và lúc đó ta sẽ giải quyết rõ ràng món nợ của ta với ngươi hôm nay!”

“Vù vù”

Dường như nhớ ra điều gì đó, Nhạc Thừa Phong đang định vận nguyên lực để rời đi thì thật trùng hợp, hướng hẳn ta rời đi lại chính là hướng mà Diệp Vô Khuyết đang đứng.

“Rác rưởi từ đâu ra vậy! Đúng là tự tìm đường chết!”

Nhạc Thừa Phong bị kiếm của Phong Thái Thần làm bị thương, trong lòng tràn đầy tức giận. Nhìn thấy Diệp Vô Khuyết tự dưng chẳn ở trước mặt, trong mắt hẳn ta tràn ngập sát khí, lửa giận trào dâng. Nắm tay phải của hắn ta được bao bọc bởi nguyên lực đỏ rực trong phút chốc hóa thành bánh xe lửa!

Hảẳn ta muốn trút giận lên Diệp Vô Khuyết! “Âm” “Cẩn thận!”

Nhìn thấy Nhạc Thừa Phong bất ngờ tấn công, Phong Thái Thần lập tức lên tiếng cảnh báo!

“Đúng lúc lắm! Hãy để ta chiêm ngưỡng xem cảnh giới Anh Phách rốt cuộc mạnh đến mức nào!” “Âm”

Chiến khí Thánh Đạo sôi trào, đôi mắt của Diệp Vô Khuyết tựa như thiên đao. Nắm tay trái của hắn được bọc bởi chiến khí màu vàng nhạt, tạo thành ảo ảnh đầu mãnh hổ mờ ảo, rồi sau đó va chạm với nắm đấm của Nhạc Thừa Phong!

Trong nhận thức của Nhạc Thừa Phong, Diệp Vô Khuyết chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới Đoàn Thể bỗng nhiên xuất hiện, thấy Diệp Vô Khuyết dám đánh trả, Nhạc Thừa Phong không khỏi cười lạnh!

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt giễu cợt của Nhạc Thừa Phong đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt hóa thành một tia hoảng sợ thấu tận xương tủy!

Nước bản tung tóe khắp nơi, Nhạc Thừa Phong cảm nhận được một nguồn sức mạnh vô song phát ra từ nắm đấm của đối phương. Sức mạnh này đáng sợ đến mức khiến khí huyết hắn ta cuồn cuộn, và hắn ta bị thương ngay lập tức!

“Phụt”

Nhạc Thừa Phong không nhịn được phun ra một búng máu, vẻ mặt hắn ta cực kỳ sợ hãi, thân thể thảm hại quay cuồng trên không trung, rồi lại đổi hướng, lao về phía khác với tốc độ nhanh nhất. Lúc này trong lòng hẳn ta tràn ngập kinh hãi cùng cay đắng!

“Sao lại có thể như vậy? Không thể nào? Đánh trọng thương ta chỉ bằng một quyền! Đây chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới Đoàn Thể mà thôi! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”

Còn chưa kịp nghĩ ngợi, Nhạc Thừa Phong đã vô cùng khiếp sợ, nhếch nhác biến mất vào trong rừng rậm bạt ngàn.

Vốn định trút giận lên người ta, không ngờ lại đá phải tấm sắt. Chết tiệt.

Nhận thức được uy lực của cú đấm ấy, trong lòng của Diệp Vô Khuyết vô cùng kích động!

“Tốt, tốt! Nhân Cấp Bạo Linh Đan quả nhiên không làm ta thất vọng!”

Nhìn cảnh này từ đầu đến cuối, ánh mắt Phong Thái Thần nhìn Diệp Vô Khuyết không còn lãnh đạm như trước mà trở nên vô cùng sắc bén, như thể lúc này y mới thực sự sống lại.

“Ngươi rất lợi hại, ta tên là Phong Thái Thần, ta sẽ đợi ngươi ở đại chiến bách thành”.

Để lại một câu khiến Diệp Vô Khuyết không hiểu nổi, thiếu niên cầm kiếm cũng rời đi.

“Phong Thái Thần? Đại chiến bách thành? Thật thú vị. Cũng không biết là ta đã luyện hóa Nhân Cấp Bạo Linh Đan bao lâu rồi, xem ra nên quay trở về nhanh thôi”.

Mặc dù lời nói của Phong Thái Thần và sự việc hôm nay. khiến Diệp Vô Khuyết cảm thấy ngạc nhiên và kỳ lạ, nhưng thu hoạch lần này khiến hẳn rất hài lòng.

“Vù”

Diệp Vô khuyết vận chiến khí Thánh Đạo để hong khô nước trên áo luyện võ, bóng dáng hắn cô độc đứng đó, ánh mắt xa xăm. Hắn nhìn về hướng nhà Mộ Dung, lẩm bẩm một mình: “Ngọc Huyết Long, đây là thứ mà Phúc bá đã để lại cho †a, không ai có thể lấy nó khỏi tay ta! Mộ Dung Thiên, Diệp Vô Khuyết ta tới đây”.