Chương 18: Thiên Cương Du Long Thủ!

Người còn lại, cũng bị đẩy lùi lại phía sau đủ bốn bước mới có thế đứng vững, đó là Diệp Vô Khuyết.

Không giống Mộ Dung Thiên không thế tin nối vào kết quả và khiếp sợ ra mặt, Diệp Vô Khuyết lúc này chỉ thấy sôi sục trong lòng, mắt sáng rực như vừa cháy lên, sau một chiêu vừa rồi, hẳn phát giác, mình và Mộ Dung Thiên là cân sức cân tài.

‘Trời đất!”

Xung quanh liên tiếp vang lên những tiếng hít hà như không sao tin nổi.

“Ta hoa mắt rồi sao? Phế Vô Khuyết lại có thế đỡ được một quyền này của Mộ Dung Thiên!”

“Hơn nữa, hình như hắn còn không hề bị thương!”

“Không thế nào! Mộ Dung Thiên là tu sĩ thuộc cảnh giới Tẩy Phàm rồi mà!”

Đám con cháu nhà Mộ Dung lập tức xôn xao, tình cảnh vừa phát sinh trước mắt khiến họ không thể tin nối.

Cảm giác tê dại từ tay truyền tới nhắc nhở Mộ Dung Thiên rằng cảnh tượng vừa rồi là thật, thứ phế vật tròn mười năm của nhà họ Mộ Dung đang đứng phía đối diện kia thật sự đón được một quyền này của hẳn ta.

“Không thể nào! Một quyền vừa rồi của ta có thể so ngang với một chiêu dốc toàn lực của Đoàn Thế đại vỉẻn mãn! Thứ phế vật kia làm sao có thế đỡ được chứ! Ta không tin! Ta không tin!”

Nhìn Diệp Vô Khuyết đang đứng đối diện vằn vững vàng mạnh mẽ, không một vết xước, đáy lòng Mộ Dung Thiên trào lên cơn giận lấn át cả sự kỉnh ngạc, hắn ta không tin Diệp Vô Khuyết có thế đỡ được một quyền của mình, khuôn mặt tuấn tú của hắn ta đã vặn vẹo cả đi, nguyên lực hùng hậu vô song ào ào trút ra.

“Uỳnh!

Thân hình trở nên mờ ảo, Mộ Dung Thiên lại một lần nữa tấn công, hắn ta không thể tiếp nhận kết quả vừa rồi, vì thế, lần này, hắn muốn triệt đế đè bẹp Diệp Vô Khuyết.

“Được lắm được lắm! Tới luôn đi, Mộ Dung Thiên!”

Đón được một quyền của Mộ Dung Thiên mà vẫn không hề hấn gì, Diệp Vô Khuyết vô cùng kích động, hắn biết, luyện hóa Nhân Cấp Bạo Linh Đan đã khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, chỉ có điều hắn vẫn không lường được mình đã đạt tới mức độ này.

Đoàn Thể đại viên mãn! Luyện Tủy đại thành!

Đây cũng chính là vị trí cảnh giới hiện tại của Diệp Vô Khuyết.

Trong vòng một tháng, từ Đoàn Thể tầng năm Luyện Gân tiếu thành lẽn tới Đoàn Thế đại viên mãn, Luyện Tủy đại thành!

Không biết từ lúc nào, Diệp Vô Khuyết đã bẳt đầu trở nên mạnh mẽ, con đường trở thành cường giả của hắn, sau mười năm đóng lại, cuối cùng cũng đã lại mở ra.

Lần này, khỏng người nào có thế ngăn cản hắn nữa.

“Thịch!” “Ùng oàng!”

Hai bóng người lao vào nhau trên sản luyện võ, những luồng khí sắc bén hùng hồn lan ra bốn phía, sóng dao động của Đoàn Thể đại viên mãn cơ hồ bao trùm lẻn toàn bộ đám con cháu nhà Mộ Dung.

Vì thế, vào lúc này, hầu như tất cả các thành viên thế hệ trẻ nhà Mộ Dung đều phải nín thờ tập trung nhìn chăm chú, theo dõi từng cử động của hai bóng người trên sân kla.

Có một điều khác trước là, ánh mắt bọn họ khi nhìn Diệp Vô Khuyết đã không còn khinh thường, miệt thị, thay vào đó là sự khiếp sợ, ước ao, cộng với cả kinh sợ thoáng qua.

Mộ Dung Hải siết chặt nắm tay, vết sẹo trên má trái kịch liệt run lên, hai mắt tràn đầy sự không cam lòng và kinh hãi, cuối cùng, hai tay vô lực buông thõng, ánh mắt ảm đạm, hắn ta đã biết, từ nay về sau, mình không còn tư cách đứng trên sân luyện võ, đối mặt với hai người kia nữa.

Bởi vì, một quyền do hai người đó vô tình vung ra cũng đủ để đánh hẳn ta đến tàn phế.

Phù, phù, phù!’

Trong đôi mắt xỉnh đẹp của Mộ Dung Bâng Lan, sợ hãi đã chiếm cứ toàn bộ. Bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt, nỗi kinh sợ trong lòng không cách nào xua tan, nàng ta không thể hiếu được, vì sao một tẻn phế vật như Diệp Vô Khuyết lại có thể, có thể đấu tay đôi với Thiẽn ca kịch liệt cỡ này!

“Hay! Hay lắm! Tên nhóc Vô Khuyết này thật là hư đốn, còn dám giấu ta! Ngay cả ta cũng không biết! Đoàn Thế đại viẻn mãn! Mười lăm tuổi đạt tới Đoàn Thể đại viên mãn! Tên nhóc thối tha… Ha ha ha ha!”

Ngay sau khi thấy Diệp Vô Khuyết đỡ đòn của Mộ Dung Thiên, Mộ Dung Trường Thanh lập tức thấy rõ tu vỉ hiện tại của Diệp Vô Khuyết, điều này khiến ông ấy vô cùng sửng sốt, sau đó liền cho rằng Diệp Vô Khuyết trước đây đã giấu dốt, tuy không biết nguyên nhân nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Mộ Dung Trường Thanh đã bình tĩnh lại, lòng cũng xoa dịu phần nào, ông ấy nhìn về phía Diệp Vô Khuyết, ánh mắt càng thêm thương xót.

Mộ Dung Bạch Thạch đã nhăn nhíu cả mặt, ánh mắt lo lắng nhìn chăm chú vào bóng dáng Diệp Vô Khuyết, đáy mắt lóe ý lạnh, trận đánh vốn đã gần như chắc thẳng, nay lại có biến cố bất ngờ.

Một tên phế vật suốt mười năm, lại đột nhiên bùng nố thực lực.

“Đoàn Thế đại viên mãn mười lăm tuổi, mười lăm tuổi đã là Đoàn Thể đại viên mãn*..”

Mộ Dung Bạch Thạch âm thầm lẩm nhấm, vào giờ khắc này, đáy lòng ông ta chợt hiện một tia giết chóc.

Tê Thế Long khoanh tay đứng nhìn, phong thái bất phàm, nhìn hai người trẻ tuổi đang chiến đấu kịch liệt trên sân luyện võ kia, ánh mắt ông ta có vẻ khá hào hứng, nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy ỏng ta chủ yếu đế mắt với Diệp Võ Khuyết.

“Thật đúng là một thiếu niên thú vị!1

Ánh mắt lạnh băng của Lâm Anh Lạc chỉ nhìn về phía Diệp Vô Khuyết, thân là thiên tài số một của nhà họ Lâm ở thành chính Long Quang, tầm nhìn và kiến thức của Lảm Anh Lạc tất nhiên phải có chổ hơn người.

Lúc này, thiếu niên có tên Diệp Vô Khuyết kia đã khiến nàng ta chú ý, Lâm Anh Lạc không thèm đế ý nếu người nọ chỉ đơn giản là mười lăm tuổi đã đạt tới Đoàn Thế đại viên mãn, điều khiến nàng ta đế ý là chiến lực và những gì Diệp vỏ Khuyết đang bộc lộ ra đây.

Tuy nói Mộ Dung Thiên cũng chỉ lấy Đoàn Thể đại viên mãn để ứng chiến, nhưng dù sao hắn ta cũng đã là tu sĩ cảnh giới Tẩy Phàm, ấy vậy mà Diệp Vô Khuyết vẫn có thế đối đầu với hắn ta mà không hề rơi vào thế yếu, điều này đủ đế chứng minh sự hùng mạnh khác thường của Diệp Vô Khuyết.

Hơn nữa, Lâm Anh Lạc cũng đã mơ hồ nhận ra, thiếu niên này dường như chưa dốc toàn lực, hình như hắn còn đang ẩn giấu phần nào thực lực bản thân.

“Thịch!”

Hai quyền chạm nhau, bộc phát ra một sức mạnh cực kì hùng hồn, hai bóng người lúc đan vào lúc tách ra, hai luồng nguyên lực dâng trào không ngớt.

Mộ Dung Thiên tấn cỏng luôn khỏng cho đối phương đường sống, góc độ chiêu thức cũng cực kì xảo quyệt, thậm chí còn thường lấy nội lực cảnh giới Tẩy Phàm đế chèn ép đối phương, dường như quyết không buông tha đối thủ.

Diệp Vô Khuyết thì khác, chiêu thức mạnh mẽ quyết đoán lại đường đường chính chính, như thể đang đánh bằng trực giác kinh người của mình, thái độ cũng không nôn nóng không mất kiên nhẫn, ứng đối rất thong dong, công thủ toàn vẹn.

Thật nan giải!

Mộ Dung Thiên càng đánh càng kinh hãi, trong lòng chợt hiện mấy chữ này, thông qua cuộc chiến liên tục vừa rồi, mặc dù trong lòng không cam nhưng hắn ta không thế không thừa nhặn, trong cơ thể thiếu niên từng bị hắn ta gọi là phế vật này có luồng nguyên lực vỏ cùng hùng mạnh, lực sát thương cực lớn, ý thức chiến đấu nhạy bén hơn người, tất cả đã khiến Mộ Dung Thiên vô thức thấy lạnh sống lưng.

Mộ Dung Thiên phát hiện, nếu chí dùng tu vi Đoàn Thế đại viên mãn, hắn ta không thể làm gì Diệp Vô Khuyết, trái lại, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, rất có thế chính mình sẽ thua dưới tay đối phương.

Ý nghĩ này khiến hắn ta hoảng sợ vô cùng, nhưng khỏng thế không thừa nhận.

Đáo mắt nhìn qua Tê Thế Long đang chắp tay đứng xem, đế tránh dây dưa lâu sẽ nảy sinh biến cố, Mộ Dung Thiên quyết định dốc toàn lực.

“Ùng ùng!”

Diệp Vô Khuyết đột nhiên cảm nhận được một luồng dao động cực hùng mạnh phát ra từ trẽn người Mộ Dung Thiên, nguyên lực màu trắng dâng lên cao, khí thế của hắn ta đã biến đối.

Nếu nói trước đó Mộ Dung Thiên chỉ khiến Diệp Vô Khuyết cảm thấy đối phương rất mạnh thì vào thời khắc này, Mộ Dung Thiên lại khiến Diệp Vô Khuyết cảm thấy hắn ta sâu không lường được.

“Ong!”

Toàn thân chấn động, Mộ Dung Thiên thoáng nheo mằt, sau lưng bỗng sáng rực lên, một ánh sáng màu bạc nhàn nhạt bay ra.

Phách nguyệt!

Dấu hiệu đặc trưng cho tu sĩ cảnh giới Tấy Phàm đã xuất hiện sau lưng Mộ Dung Thiên.

Phách nguyệt màu bạc nhạt phập phù chìm nổi, không thế nắm bắt, cao chừng bằng người, tản mát ra một khí thế khiến Diệp Vô Khuyết cảm thấy cực kì khó lường.

Sau lưng xuất hiện một vòng bán nguyệt, hơi thở của Mộ Dung Thiên vào giờ khắc này cũng đột nhiên biến chất, nguyên lực trong cơ thể phập phồng lên xuống, toàn thân sáng lên thứ ánh sáng màu trắng chói mắt.

Ánh mắt Mộ Dung Thiên vào lúc này cũng trở nên lạnh nhạt, hắn ta liếc nhìn về phía Diệp Vô Khuyết.

“Rốt cuộc đã muốn dốc toàn lực ra đánh rồi sao?”

Sắc mặt Diệp Vô Khuyết trở nẻn nghiêm nghị, hẳn cũng đã nhận ra trạng thái của Mộ Dung Thiên vào lúc này, lại nhìn vòng phách nguyệt sau lưng đối phương, cảm thụ được sự hùng mạnh của cảnh giới Tầy Phàm, nhưng trong lòng Diệp Vô Khuyết vẫn không hề gợn lên sợ hãi.

Ánh mẳt hắn như lóe lên, miệng lẩm bấm: “Nếu vậy… Ta đây cũng nên dốc toàn lực rồi!”

Không ai biết rằng, thiếu niên mười lăm tuổi này trước đó chưa từng dốc toàn bộ thực lực đế đấu với Mộ Dung Thiên.

“Diệp Vô Khuyết, không thể không nói, ngươi giấu giếm rất giỏi, rõ ràng có được tu vỉ mạnh như thế lại cam lòng để người khác chửi mắng là phế vật suốt mười năm, nhưng ta sẽ cho ngươi biết, cảnh giới Tấy Phàm với cảnh giới Đoàn Thế khác nhau dữ dội thế nào, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tuyệt vọng!”

“Ngọc Huyết Long, vẫn sẽ thuộc về Mộ Dung Thiên ta đây!”

Giọng nói lạnh nhạt vang vọng toàn bộ khu vực luyện võ, Mộ Dung Thiên nhấc hai tay, vòng bán nguyệt màu bạc sau lưng chấn động, một luồng dao động còn mạnh hơn trước mấy lần chợt tràn ra.

Cùng lúc đó, không khí xung quanh hai tay Mộ Dung Thiên cũng dao động mạnh mẽ, sau đó từ từ xuất hiện một cái bóng mơ hồ.

Tất cả đám con cháu nhà Mộ Dung đều nhìn thấy, cái bóng mơ hồ kia dường như là một con… giao long!

“Tuyệt học thượng phấm! Thiên Cương Du Long Thủ!”