Chương 17: Lãnh gia

Khi lão già Quy Khư Cảnh dùng lòng bàn tay ấn xuống, La Thiên Đại Thủ Ấn cùng với âm thanh vang lên gầm trời hướng về Lãnh gia mà trấn áp xuống!

Hậu bối của Lãnh gia chỉ cảm nhận uy áp kh ủng bố kia thôi mà đã lổm ngổm dưới mặt đất không cách nào nhúc. nhích được, cảnh giới chênh lệch quá lớn khiến bọn họ thậm chí không có ý nghĩ phản kháng.

Ngay cả Lãnh Chiến, gia chủ Thông Huyền Cảnh Cửu Trọng Thiên cũng chỉ có thể nghiến răng vất vả chống đỡ khi đối mặt với La Thiên Đại Thủ Ấn của cường giả Quy Khư Cảnh, lưng của ông ấy cũng đã dần dần khom xuống.

“Đáng sợ quá, đây chính là thực lực của cường giả Quy Khư Cảnh sao…”

“Không biết Lãnh Yên Nhiên còn có thể lấy ra vật chí bảo. đáng sợ lúc nãy nữa không, nếu không, e rằng hôm nay chỉ có thể hóa thành cát bụi dưới lòng bàn tay này rồi!”

“Cường giả La Thiên Tông quả thực không phải là sự tồn tại mà chúng ta có thể chống lại, tông chủ của tông môn đó còn là cường giả thực lực Tịch Diệt Cảnh, đó là sự tồn tại kh ủng bố thế nào chứ?”

“Lãnh gia, xong đời rồi…”

Ở thành đô, có rất nhiều thế lực đang theo dõi trận chiến này, thấy Lãnh gia sắp bị diệt vong, rất nhiều gia tộc đã rục rịch chuẩn bị ra tay.

Bọn họ đều đang định đợi cho đến khi cường giả Quy Khư Cảnh diệt Lãnh gia xong, thì bọn họ sẽ xông lên cướp sản nghiệp của Lãnh gia ở trong thành đầu tiên!

Đặc biệt là Vương gia và Lý gia, vốn tưởng rằng sinh lực của họ sẽ bị tổn hại nghiêm trọng sau sự việc này, bọn họ sẽ phải bồi thường cho Lãnh gia một nguồn tài nguyên khổng lồ.

Nhưng giờ đây, hai gia nhà họ lại có thêm hy vọng! Chỉ cần Lãnh gia bị tiêu diệt trong tay cường giả La Thiên

Tông, thì hai gia tộc không những không bị tổn thất mà thậm chí còn thu được một nguồn lợi khổng lồ!

Có thể nói, gần như 99% người dân trong thành đều mong chờ sự diệt vong của Lãnh gia!

Mà Lãnh Chiến ngay giờ phút này cũng chỉ biết nhìn về phía Lãnh Yên Nhiên với chút hy vọng nhỏ nhoi.

Nhưng ông ấy phát hiện trên mặt Lãnh Yên Nhiên cũng lộ ra vẻ kiên quyết, xem ra cô không có cách nào cứu được mạng sống của mình rồi.

“Lãnh gia của ta lần này thật sự xong rồi…”

Lãnh Chiến cười khổ, tuyệt vọng nhắm mắt lại đối mặt với La Thiên Đại Thủ Ấn sắp rơi xuống người mình.

Cuối cùng, cùng với một tiếng “Âm!” thật lớn, một hình dấu tay sâu hàng chục mét xuất hiện trên mặt đất xung quanh phủ của Lãnh gia!

Mọi người đều nghĩ răng Lãnh gia đã bị tiêu diệt hoàn toàn dưới một đòn này của cường giả Quy Khư Cảnh.

Nhưng tất cả người của Lãnh gia đều trố mắt nhìn nhau, tất cả đều không dám tin bọn họ có thể sống sót sau một đòn này.

Cuối cùng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một mặt dây chuyền ngọc đang lơ lửng trước mặt Lãnh Yên Nhiên!

Một mặt dây chuyền ngọc bích không thể đoán được giá trị của nó, chỉ có chữ “Lãnh” trên đó, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, lơ lửng trước mặt Lãnh Yên Nhiên.

“Đây không phải là mặt dây chuyền ngọc bích do sư tôn ban tặng sao?”

Bản thân Lãnh Yên Nhiên có chút ngơ ngẩn, cô cũng tưởng mình sắp chết, không còn khả năng báo đáp ân tình của sư tôn nữa.

Nhưng không ngờ rằng mặt dây chuyền ngọc bội có thể tự do ra vào Thiên Đạo điện do sư tôn ban tặng lại có tác dụng kỳ lạ như vậy?

“Pháp bảo phòng ngự sao?”

Trưởng lão La Thiên Tông ở trên không trung không khỏi khẽ cau mày, ông ta không ngờ rằng Lãnh Yên Nhiên lại có pháp bảo phòng ngự có thể ngăn cản công kích của cường giả Quy Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên như vậy!

Nhưng ngay cả như vậy, thì ông ta cũng chẳng để nó vào tròng mắt.

Độ tiêu hao của pháp bảo này rất lớn, cho dù có ngăn cản được một lúc thì cũng không thể cầm cự được lâu.