Dùng bữa sáng xong, Liễu Ngộ về sương phòng trước, tiếp tục đảm nhiệm việc thuyết giảng buổi sáng.
Hành Ngọc ở trong chùa chờ đến nhàm chán, dứt khoát vòng qua chợ dưới chân núi dạo chơi.
Chợ đã dần trở nên náo nhiệt, có người bán điểm tâm sáng, có người lại bán lược, dây buộc tóc..
Hành Ngọc tùy ý đi dạo, khi đi ngang qua người bán kẹo hồ lô bên cạnh, nàng liền lấy tiền ra mua một chuỗi kẹo hồ lô.
“Tiên tử..”, đột nhiên có người từ phía sau lên tiếng gọi nàng lại.
Hành Ngọc nghiêng đầu, phát hiện người gọi nàng hóa ra là Triệu Phàm.
Tay phải nàng cầm xiên hồ lô đường: “Canh giờ còn sớm, giờ này ngươi đã đến chùa thắp hương bái Phật rồi sao?”
Gặp lại sau một thời gian, sắc mặt Triệu Phàm tiều tụy đi không ít.
Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nhịn không được mà ho nhẹ hai tiếng trước, hình như là bị nhiễm phong hàn.
“Kỳ thực lần này ta tới, là muốn tìm tiên tử hoặc Liễu Ngộ đại sư.”
Trong nháy mắt Hành Ngọc sáng tỏ: “Ngươi vì chuyện của Phạm Trường Bình mà đến đây?”
Phải nói Triệu Phàm thật đúng là thảm, hai người bạn cùng chơi từ thời thơ ấu đều bởi vì chấp niệm quá sâu bị ma khí ăn mòn nội tâm.
Triệu Phàm cười khổ: “Đúng vậy.
Hôm qua, thành chủ bọn họ động thủ đã gây ra động tĩnh rất lớn, ban đêm chuyện Trường Bình đã truyền khắp ngõ lớn, hẻm nhỏ của chúng ta.
Cả đêm tâm trạng ta không tài nào yên ổn được, hôm nay đến đây là muốn xin tiên tử một chút thời gian, thỉnh tiên tử giúp ta giải thích nghi hoặc.”
“Ngươi muốn hỏi điều gì?”
Môi Triệu Phàm khẽ run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập: “Ta muốn biết tại sao Trường Bình hắn lại làm ra chuyện như vậy.”
Trong chợ người đến người đi.
Hành Ngọc nhìn trái phải xung quanh, chỉ vào quầy điểm tâm cách đó không xa: “Chúng ta đi qua đó ngồi xuống trước đã.”
Sau khi ngồi xuống, Hành Ngọc cũng không giấu diếm, chỉ đơn giản kể lại chuyện của Phạm Trường Bình.
Triệu Phàm thất vọng, buồn bã, nếu như nói sự tình của Tuyết Nhi hắn có thể thấu hiểu được, còn chuyện này của Trường Bình làm hắn thật sự không cách nào lý giải nổi!
“Tâm tính của hắn đã vặn vẹo, ngươi không thể lý giải là bình thường, đừng vì vậy mà để ý.” Hành Ngọc nhìn bộ dáng tinh thần bất an này của Triệu Phàm, không khỏi khuyên nhiều thêm một câu, “Muốn sa đọa theo hướng cực đoan thì quá dễ dàng, khó khăn chân chính chính là thủy chung giữ vững bản tâm.”
Nghe được những lời này, vẻ mặt Triệu Phàm dần dần trở nên kiên định.
Chính xác, chỉ cần chấp niệm quá sâu, sau khi tâm trí lơi lỏng, mềm yếu sẽ rất dễ dàng bị ma khí xâm thực vào nội tâm.
So với thỏa hiệp, không thỏa hiệp mới là việc khó khăn hơn rất nhiều.
“Đa tạ tiên tử chỉ điểm.” Triệu Phàm chắp tay, có chút ngượng ngùng, “Chuyện hôm nay đã quấy rầy tiên tử rồi.”
Hành Ngọc mỉm cười: “Khách khí.”
–
Sau khi tiễn Triệu Phàm đi, Hành Ngọc ngậm kẹo hồ lô đường đi vòng trở lại viện tử của Liễu Ngộ.
Lúc nàng tới, vừa vặn Liễu Ngộ cũng kết thúc bài thuyết giảng buổi sáng, Hành Ngọc đứng trên hành lang đầy nét cổ xưa, dựa vào cột gỗ hỏi Liễu Ngộ: “Thừa dịp bây giờ đang rảnh rỗi, ngươi có phải nên đi phòng bếp học cách làm bồ đề cao hay không?”
Liễu Ngộ nhìn lướt qua sắc trời bên ngoài: “Canh giờ còn sớm, đợi bần tăng mang kinh thư trong viện ra ngoài hong nắng xong sẽ qua phòng bếp, Lạc chủ thấy sao?”
“Vậy liền mang luôn bản du kí này phơi nắng cùng đi.” Hành Ngọc cẩn thận lấy ra quyển du ký cũ nát kia.
Bởi vì cuốn du ký đã quá tàn tạ, nàng không dám trực tiếp ném cho Liễu Ngộ, mà đi tới bên cửa sổ, cách bệ cửa sổ cẩn thận đưa sách vào.
Liễu Ngộ nhận lấy thư tịch: “Đây là..”
“Lễ vật tặng huynh.”
“Lễ vật” – cái từ này khiến cho Liễu Ngộ giật giật đầu ngón tay.
Đối với hắn mà nói, từ này thật sự có chút xa lạ.
Lật trang đầu tiên, Liễu Ngộ rất nhanh chú ý tới cái tên “Viên Tĩnh”.
Ánh mắt hắn dừng lại trên đó một lúc.
Nhận ra sự khác thường của hắn, Hành Ngọc hỏi: “Huynh biết hòa thượng Viên tĩnh này?”
“Nếu như ta nhớ không lầm, hắn hẳn là chấp pháp trưởng lão của Vô định Tông, ba trăm năm trước đã bỏ mạng ở bên ngoài.”
Trả lời xong, Liễu Ngộ nhanh chóng đọc lướt qua nội dung tờ thứ nhất.
Rất nhanh, thần sắc hắn trở nên kinh ngạc: “Đây chẳng phải là hiểu biết, lĩnh hội tâm đắc của Viên Tĩnh trưởng lão được viết ra trên đường người rao giảng sao?”
“Khi hắn viết cuốn du ký này cũng là tu vi kim đan sơ kỳ, ta nghĩ đối với huynh chắc là sẽ có trợ giúp nào đó.”
“Đa tạ Lạc Chủ.”
Nói lời cảm ơn, khóe môi hắn thoáng cong lên một chút, lại chợt ổn định lại.
Cũng không quá rõ ràng.
Nhưng một quyển du ký đổi lấy nụ cười nhàn nhạt của vị Phật tử xưa nay vẫn luôn trầm mặc như vậy, tuyệt đối là một vụ buôn bán có lợi nhất.
Hành Ngọc hỏi: “Vậy huynh muốn xem quyển du ký này trước, hay là mang kinh thư đi hong khô trước?”
Nhẹ nhàng lướt qua cuốn du ký trên tay, rõ ràng là Liễu Ngộ có chút lưu luyến không rời.
Hắn ho nhẹ hai tiếng: “Bần tăng đi tìm sư đệ, nhờ đệ ấy đem kinh thư ra ngoài phơi vậy.
Quyển du ký này đã bị hư hại, trước tiên bần tăng định sửa sang, sắp xếp lại nội dung trên đó cho rõ ràng đã.”
Hành Ngọc thầm “chậc” một tiếng.
Phật tử lại có thể tìm cho mình cái cớ đường hoàng như này.
“Vậy thì huynh cứ từ từ chỉnh lý lại đi, ta đi tìm Liễu Niệm làm việc.” Nàng nháy mắt với Liễu Ngộ, xoay người đi về phía sương phòng đối diện.
Liễu Niệm đang nhỏ giọng đọc thuộc lòng kinh văn, nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn liền đi qua: “Lạc chủ, ngươi có chuyện gì quan trọng sao?”
“Sư huynh ngươi nói, nhân lúc bây giờ thời tiết tốt, ngươi hãy mau chóng đem kinh thư trong viện sửa sang lại rồi mang ra phơi nắng đi.”
Liễu Niệm liếc nhìn sắc trời bên ngoài — trong khoảng thời gian này ở Hoa Thành mưa dầm rả rích kéo dài, thật vất vả mới được trời quang mây tạnh, hắn cũng có thời gian rảnh rỗi, đích thật là nên mang kinh thư ra hong nắng.
“Được, bây giờ ta sẽ đi thu dọn ngay.”
Nói xong, Tiểu Niệm chạy về sương phòng, thu xếp lại kinh thư hắn mang ra từ trong tông môn.
Hành Ngọc không tiện đi vào, nàng trực tiếp đi tới bậc thang, bấm pháp quyết diệt bụi, quét sạch bụi bặm trên bậc thang, rồi ngồi trên mặt đất, lười biếng phơi nắng, sau lưng dựa vào cột gỗ lớn, cả người có chút buồn ngủ.
Không lâu sau, Liễu Niệm dọn ra một cái bàn gỗ dài, đem toàn bộ kinh thư bày ra, xếp ngay ngắn trên đó.
Trong lúc hắn bận rộn, Hành Ngọc nghịch ngợm khều khều làn váy rũ trên đất, lại giống như lơ đãng hỏi: “Tiểu hòa thượng, vì sao sư huynh ngươi lại được xưng là phật môn chi quang?”
Liễu Niệm thuận miệng trả lời: “Sư huynh ta là Phật tử a.”
“Vô Định Tông các ngươi tổng cộng có bốn vị Phật tử, nhưng khi nhắc tới Phật môn chi quang, lại chỉ nói đến Phật tử Liễu Ngộ.
Tại sao lại như vậy?”
Liễu Niệm dấy lên chút cảnh giác đề phòng thận trọng.
Hắn nhìn lướt qua Hành Ngọc, bày ra bộ dáng “Ta biết đáp án nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết.”
Hành Ngọc: “…”
Vào thời khắc mấu chốt tiểu hòa thượng này còn rất thông minh mà.
Nhưng Liễu Niệm không nói, Hành Ngọc cũng có suy đoán: “Bởi vì Liễu Ngộ là tiên thiên* Phật cốt sao?”
*Tiên thiên (先天): Bẩm sinh đã có, do trời sinh
Mấy ngày nay, nàng đều đi tìm kiếm tư liệu.
Bất quá tiên thiên Phật Cốt đại khái là liên quan đến những bí ẩn Phật môn, các loại điển tịch cơ hồ chưa từng đề cập tới loại thể chất đặc thù này.
Liễu Niệm chợt lắc đầu.
Hành Ngọc hơi nheo mắt lại đầy hứng thú.
Nàng đang muốn mở miệng lần nữa, đột nhiên phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếp đó là thanh âm của Liễu Ngộ: “Lạc chủ suy đoán không sai.”
Muốn tìm hiểu căn cơ của đương sự, lại vừa vặn bị đương sự bắt được.
Hành Ngọc giơ tay cọ cọ chóp mũi, quay đầu lại nhìn hắn, bộ dáng như chưa có chuyện gì xảy ra: “Nhanh như vậy mà huynh đã chỉnh sửa xong nội dung cuốn du ký rồi sao?”
“Nhất thời không cần quá vội, ta vốn muốn ra ngoài sớm giúp phơi kinh thư.” Liễu Ngộ vừa lên tiếng giải thích vừa đi đến bên cạnh nàng.
Dừng lại trước khoảng cách giữa hai người chỉ còn một bước, hắn đột nhiên cúi người xuống, ánh mắt vô cùng an tĩnh ôn nhu.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hành Ngọc, hắn vươn tay phải trắng nõn thon dài ra, trong lòng bàn tay đặt một hộp ngọc giản dị tự nhiên.
“Đây là quà đáp lễ cho Lạc chủ.”.