Chương 13: Đắm Say Dòng Hồi Ức

Dòng suy nghĩ chảy trong đầu anh lập tức bị đứt quãng.

Đôi mắt đỏ bừng của cô đang nhìn thẳng về phía anh.
Thoáng anh lạnh người lùi bước về sau.

Có lẽ cơn ám ảnh đêm đó vẫn chưa thể ngui ngoai.
Cơn nóng rát cồn cào trong người không ít lần khơi gợi sát ý trong tâm trí Yuna Haan:
– “Ôi cái nước da trắng trẻo không một tì vết ấy khiến mình như phát điên lên…!Mình chỉ muốn cắn…!Cắn anh ta một cái thôi…”
Món ngon mời gọi trước mắt cô không thể kiềm được cơn thèm khát đang dày xé tâm can.

Ánh mắt cuồn mê cô nhìn dòng máu nóng đang chảy trong làn da trắng trẻo đó.

Thủ thế Haan vội bước lên nhảy bổ đến cắn mạnh vào tay Henry.
Dù đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nhưng anh vẫn bị sốc trước hành động quá đột ngột của cô.

2 chiếc răng nanh nhe ra ấn vào trong từng thớ thịt khiến anh đau đến phát rồ.

Cơn đau trên cánh tay dần lan tỏa anh nghiến răng rên rỉ vài tiếng – Ư…!Nhẹ thôi đau….
Nghe lời anh nói cô vội nuốt máu xuống, từ từ nhả nhẹ vết thương trên tay anh để máu không chảy ra thêm nhiều.
Anh cũng ngay lập tức run rẩy rút cánh tay lại dùng Minh Linh Huyền Thiên Thuật chữa trị vết thương
Cô chỉ khẽ lướt mắt nhìn anh ngại ngùng, lặng lẽ quay lưng không nói gì thêm.

Bước đi loạn choạn đến bên giường, cô ngất lịm trong mệt mỏi ngay sau đó.
Hướng ánh mắt theo cô, anh không thấy cô cử động nữa nên cẩn thận tiến lại kiểm tra.

Tình trạng sức khỏe của cô cũng khá hơn trước, anh khẽ thở dài
Henry – Ổn rồi…!Nghĩ ngơi cho tốt…!Anh về đây…!Yuna Haan!
Quan tâm đến mấy anh cũng tự nén hết tâm tư mà lui bước.

Lủi thủi anh rời khỏi căn nhà nhỏ.
Từng bước đi giẫm xuống đường nặng trĩu tâm tư.

Anh thầm suy nghĩ:
– “ Đã qua bao lâu mình không gần gũi với người khác giới…!Cảm giác thật lạ lẫm…”
Anh ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh trong veo cùng mây với gió.

Lập đông trời âm u mấy tuần liền nay lại có nắng ấm
– “Thời tiết hôm nay cũng thật đẹp…!Dù lạ mắt nhưng lại đem đến cho ta cảm giác bình yên…!Nó giống như việc…!Khi mình ở bên cô ấy, mình lại cảm thấy an toàn…!Và cả sự thân quen đến lạ…!Dù sao cũng chỉ là tình cờ va phải sao mình lại có thể làm nhiều chuyện vô ích vì một người xa lạ như thế chứ…”
Henry vốn là người trầm tính ít nói ít giao tiếp.

Người ta hiếm khi thấy anh sẵn sàng trãi lòng.

Lí do chính cho việc đó anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Đã từ lâu tận sâu con tim anh cũng đã ngụi lạnh hai thứ tình cảm quý giá nhất đời người.

Cái thứ nhất là tình cảm gia đình.

Còn thứ hai chính là cái tình anh dành cho người con gái ấy.

Có thể tình gia đình không trọn vẹn nhưng…!Nỗi nhớ thương về mùa tuyết trắng rơi năm nào vẫn mãi còn đó không thể ngui ngoai.

Nó chính là hi vọng cuối cùng bắt anh phải sống, phải làm tất cả những gì có thể.
Có thể nói thân xác này chỉ là Tồn Tại chứ không Sống…
Muộn phiền đang bủa vây nay lại tiện đường đi qua một tửu lầu nổi tiếng nhất Trấn Luân Đại Lục.

Henry vội ghé qua tửu lầu Hương Khê uống vài chén rượu nồng để quên đi nỗi sầu.

Bản thân chỉ muốn đắm chìm trong cái ảo mộng ngày được trùng phùng cùng người thương.
Bước vào quán anh không ngần ngại vung tiền mua trọn cả 1 tầng lầu làm chỗ nghĩ ngơi.

Ngồi trên chiếc ghế cao vời vợi, những tiếng ca múa đàn hát xung quanh cũng không thể làm vơi đi cơn đau âm ỉ trong lòng.
Nâng chén rượu cùng ta uống thật say
Ngâm giấc mơ cùng ta nâng cạn chén
Để ta say trong giấc mộng yên bình
Say trong nỗi nhớ ngày cùng bên em
– Henry Listyoon-
Khẽ anh lại nhìn qua chiếc vòng tay Haan đã tặng.

Trong lòng anh lại canh cánh thêm u phiền
– Yuna Haan ơi là Yuna Haan…!Em đúng là ngốc mà…!Vì hắn ta em nhớ…!Em mong…!Lại chẳng thể gặp lại hắn…!Hảo huyền…!Tất cả chỉ là hảo huyền thôi….
Lời vừa nói ra anh cũng tiết thương thay cho bản thân khi cả hai cùng chung một cảnh ngộ.
Thời gian cứ thế trôi qua, 3 bình 4 bình…!6 bình rượu cũng đã trúc hết.

Trời từ hừng nắng bỗng hoá một màu đem ảm đạm.
Chuyển cảnh đến khu nhà của Yuna Haan.

Haan tỉnh lại trong phòng, cô hớt hải ngồi dậy nhìn ra bên ngoài.

Lúc này cũng gần 6 giờ tối, cô quính quíu tay chân đi đến chiếc gương thay bộ đồ vũ công ra

Haan – Trời ơi…!Trễ…!Trễ rồi…!Mình mau đi thôi…!Bà chủ bả la mình chắc chết….!
Vì không có nội đan cô chỉ có thể tự mặc quần áo rồi dồn toàn lực dịch chuyển đến tửu lầu.

Rất may vẫn còn đến kịp lúc.
Bà chủ quán vừa thấy Haan liền vui vẻ đi ra nắm tay cô kéo vào cánh gà.

Bà ta vui vẻ nhìn cô rồi bảo:
– Ây ây nay đã có khách quý muốn cô phục vụ riêng rồi nên không cần biểu diễn nữa đâu!
Haan sững sốt vì đây là ngày thứ hai.

Lúc này cô vẫn còn ngây thơ nghĩ – “ mới đi làm việc lại mà đã có người mạnh tay chi tiền để bao cả sân khấu xem mình diễn rồi…!Hay sao…”
Haan – Ai ai lại chi tận 10 000 Myy để xem vậy?
*LƯU Ý: ĐƠN VỊ TIỀN TỆ GỌI LÀ MYY.

1MYY = 100 000 VNĐ
Bà chủ cười gian nói – Chút rồi sẽ biết! Hehe tiền chia 7/3 nhé cô nương!
Haan ngậm ngùi tiết vì số tiền quá khổng lồ như vậy.

Miễn cưỡng cô gật đầu.
Bà chủ cũng rời đi ngay sao đó.
Nhìn vẻ mặt 3 phần gian xảo 7 phần như 3 của bà chủ trong lòng cô lại không thể yên tâm.

Nhân lúc người chưa đến đông cô liền ngóng ra xem có chuyện gì.

Lỡ đâu có biến bản thân còn đường mà chạy trốn.
Con phố tấp nập trong thành đô mấy nay đang xôn xao với dung mạo của một vũ nữ mới đến.

Cô ta không ngại ngần mà lấy tên Bạch Nguyệt Quang…!Cái tên bấy lâu nay được xem là điềm rủi trong nghề.
Chẳng ai biết thật sự Bạch Nguyệt Quang là người ra sao hay thân phận như thế nào.

Chỉ biết từ khi cô nàng đến nơi đây đã khiến bao trai gái phải mê mẩn nhan sắc tuyệt trần của cô.

Một ánh mắt tựa ánh dương rực rỡ cùng thân hình mảnh mai.

Nước da trắng mịn màng không nột tì vết.
Tin đồn nhanh chóng được lan truyền rộng rãi.

Và người biết tin đầu tiên không ai khác là Winter Lounie Ying.

Anh bán tính bán nghi người không biết đó có chính xác là Yuna Haan hay không.

Nay lại nghe tin Bạch Nguyệt Quang lại đến tửu lầu Hương Khê, Winter cao hứng ăn diện rồi vội vàng đi đến chỗ để kiểm chứng thực hư.
Dừng lại ở trước cửa Tửu Lầu Hương Khê.

Winter với bộ trang phục lộng lẫy từ trên lưng con thần thú Bạch Hạt bước xuống.

Lập tức mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh
Mọi người xôn xao bàn tán
– Là Đại Hoàng Tử Đông Lãnh Quốc!
– Nghe nói là khách quen ở đây đấy!
– Quả như lời đồn…!Anh ta đẹp như búp bê ấy…
– Nhìn dễ thương mà ác lắm…!Không nên vây vào!
– Chán ông…!Đẹp vậy thì bị gạt tôi cũng can tâm tình nguyện
Vì đã điều tra từ trước nên Winter rất chắc chắn ả ta là Bạch Nguyệt Quang hàng thật.

Chỉ không biết thật sự cô ta là ai hay như lời tình báo đến thật sự là Yuna Haan.

Dù là ai đi nữa chỉ cần biết là đồ thật, anh liền mạnh tay chi tiền mua cả xuất biểu diễn của cô vũ nữ về, để chính người anh ao ước gặp mặt bấy lâu phục vụ cho riêng anh.
Là một tính đồ ham mộ trung thành của cô vũ công này anh chỉ muốn một lần được nhìn cô thật rõ.
Winter đã từng nói về Bạch Nguyệt Quang rằng:
Ánh mắt người là đại dương bao la
Ta nguyện là một bầu trời soi sáng
Rọi ánh dương nơi tận sâu vực thẩm
Khắc hình ai với nỗi nhớ ngàn thu!
Từ lâu trong lòng anh đã để cô vũ công bé bỏng ở một vị trí rất cao.

Mọi âm mưu toang tính cũng chỉ để tóm lấy người trong tay…..