Thấy Haan bất tỉnh, Henry vội đưa cô lên phòng để chữa trị.
Vì có thể chất đặc biệt nên vết thương trên người cô nhanh chóng hồi phục không để lại hậu quả nghiêm trọng lắm
Ngược lại với tiến triển tốt của thể trạng thì Đông Chí Thuật của Haan dùng lúc nguy cấp đã phản phệ lại chính bản thân cô làm dòng huyết mạch tắt nghẽn chạy loạn
Phát hiện tình trạng của Haan giống lần trước khi cô hoá thú, Henry cũng dè chừng mà không dám dùng pháp thuật hay đưa máu của mình cho cô uống nữa.
Cơ thể cô từng giây trôi qua lại run lây bẩy không ngừng nghỉ.
Nằm trên giường quằn quại với cơn rét như xé da thịt cô cố gắng chịu đựng níu chặt cái chăn
Nhìn cô khổ sở vì mình anh cũng xiu lòng mà ngồi xuống hiện thân Hoả Thần Chân Huyết Phượng Hoàng để sửi ấm cho cô.
Cũng vì Đông Chí Thuật không thể hoá giải bằng pháp thuật bình thường nên Henry phải làm thế.
Henry tiến lại gần dang rộng đôi cánh đấp lên người Haan.
Cô theo bản năng sinh tồn cũng hai tay ôm lấy
Thì thầm giọng nói êm ái phát lên – Lạnh quá…
Cuối người anh đỡ cô ngồi dậy, bản thân cũng trèo lên ngồi dựa vào góc giường ôm lấy cô.
Giọng dịu dàng anh khẽ nói – Nào…!Ngủ đi….
Haan yếu ớt nói mớ – Em tết xong vòng tay rồi…
Đưa tay lên vuốt mái tóc sơ sát của cô gái nhỏ, trong lòng anh lại không thoát khỏi cảm giác tội lỗi
Henry – Xin lỗi…!Nếu lúc đó anh chịu giúp em sớm hơn thì bây giờ có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến nước này…
Vì quá mệt mỏi sao bao công chuyện bộn bề anh cũng gục đầu lên đôi vai mỏng manh ấy rồi lịm dần vào cơn mê…
Ánh chiều cũng dần buôn xuống trả lại bầu không gian cho màn đêm tối tăm
Yuna Haan tỉnh lại trong vòng tay Henry, còn anh đang gục đầu vào vai cô ngủ.
Ánh mắt có chút chua xót lướt qua gương mặt thanh tú kia.
Phút giây động lòng cô chạm tay lên đôi cánh Phượng Hoàng của anh cảm thán
Haan – Sao anh lại giấu em thân phận của mình chứ…!Có Phượng Tộc nào là thường dân đâu…
Dù rất vui khi anh đã phủi bỏ hoài nghi mà hiện thân với mình nhưng tận sâu đáy lòng cô vẫn có chút thất vọng.
Biết thân biết phận cô cũng tự giác rời đi.
Từ lúc cô thức dậy nói chuyện anh đều nghe đều biết.
2 tay anh ôm lấy người giữ cô lại – Không phải con chim nào cũng bị nhốt trong lồng đâu…!Anh không phải hoàng tộc…!Chỉ là dòng máu hoang dã thôi!
Cô nắm tay anh kéo ra – Henry…!Anh đang nói dối…
Henry siết chặt tay quả quyết – Anh không nói dối!
Lưng cô đã tựa sát vào người anh
“Từng nhịp tim đập mạnh dồn dập trong con người đau khổ ấy dường như hoà làm một với thân xác mình.
Mình không thể biết anh ta đang nghĩ gì nhưng lúc đó…đầu mình trống rỗng không thể nghĩ thêm bất cứ thứ gì nữa…!Nhưng tại sao anh ấy phải làm vậy? Henry…!Sao anh lại lừa em…!Tại sao anh phải làm vậy chứ…!Anh nghĩ em ngốc đến mức này sao Henry!?”
Lòng người khẳng định lại chẳng muốn đối diện để rồi tự lừa dối bản thân chìm đắm vào ảo mộng
Chạm tay vào chiếc xá.c thịt lạnh lẽo xa lạ, lòng anh lại rối bời vì mớ cảm xúc hỗn độn trong tâm trí
Henry – “ Mình đang sợ…!Mình sợ cô ấy biết thân phận của mình…!Nhưng tại sao chứ…!Mình là Hoàng Tử tại sao phải sợ…”
Dòng suy nghĩ chợt đứt quãng.
Haan nhẹ nắm lấy tay Henry
Giây phút đó trong lòng anh cũng có câu trả lời cho riêng bản thân
Henry – “ Đúng rồi…!Mình lại sợ người ta rời đi…!Có lẽ…!Mình đã ám ảnh với việc bị bỏ rơi rồi…!Yuna Haan à…!Tại sao bên em anh lại cảm thấy an toàn đến vậy chứ…!Là bản thân anh ích kỉ không muốn cảm giác này dần xa ta sao? Hay em giống như một liều thuốc chữa lành tâm hồn đầy vết thương của anh…”
Cảm nhận được lòng anh đang rối bời cô lại cất lời khuyên nhủ – Winter đã kể em nghe…!Thật ra anh có vị hôn thê rồi phải không…!Nên anh đừng làm tổn thương cô ấy…
Nhận biết bản thân cũng đã nảy sinh tình cảm với anh nên cô muốn loại bỏ nó ra khỏi suy nghĩ, đau đớn lòng nhưng cô vẫn phải để anh tự kết thúc đoạn tình cảm chóm nở này…
Không như dự định ban đầu của Haan, Henry lập tức chối bỏ mối quan hệ đó – Đó không phải hôn nhân…!Đó là một giao dịch đôi bên cùng có lợi!
Ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng lòng anh đã mịch mù khối lửa
Henry – “ Lại là Winter…Hắn ta đã nói gì chứ…!Mình đã kêu người nói với họ đừng tiết lộ thân phận mình cơ mà…!Thật là…!Lúc nãy còn nói dối cô ấy biết hết thì mặt mình để ở đâu cho vừa…”
Thấy anh dột nhiên căng thẳng cô cũng biết chuyện hôn ước đó có liên quan đến thân phận của anh.
Cô mở lời nói cho anh bớt muộn phiền
Haan – Anh sao vậy…!Cô ấy là ai thế…
Nghe câu hỏi đó lòng anh như trúc hết gánh nặng, thở phào một hơi anh nhẹ nhõm đáp lại – Một quý tộc thôi…
Haan – Ra là vậy…
Haan thật sự không biết vị hôn thê của Henry là ai nhưng cô chẳng muốn nảy sinh tình cảm với cái chậu đã có hoa này
Henry là Tam Hoàng Tử Nam Chu Quốc và vị hôn thê của anh chính là Lyli Rysyeia con gái của Đại tướng quốc
Mọi chuyện phải kể về Đại Nội Hoàng Cung Nam Chu Quốc 6 tháng trước
Sau trận chiến ở đảo Phượng Hoàng giữa ranh giới, Hoàng Đế Nam Chu là Dominic Listyoon đã bị tổn hại nghiêm trọng phải lui về Hoàng Cung tịnh dưỡng.
Dù đã 3 năm trôi qua ông vẫn không thể lấy lại được sức mạnh của lúc xưa và còn bị mắc thêm chứng bệnh Băng Hàn mỗi đông đến.
Hoàng Đế suy yếu đi đôi với tuổi già nên nay ông đã quyết định lui về hậu phương tịnh dưỡng trước.
Chiếu chỉ truyền ngôi nhanh chóng được ban ra khiến cả hoàng thành sững sốt.
Vì khi đó Hoàng Đế mới chỉ 45 tuổi
Nghe lệnh ban xuống ai cũng ấp ủ tham vọng được ngồi lên ngai vàng.
Cuộc chiến tranh giành cũng từ đó bắt đầu
Vật vã trên con đường đến vinh quang chỉ có những kẻ mạnh thật sự mới là người được chọn.
Trong số những con người thực lực đã được lựa chọn mà ai cũng đã biết, đâu đó lại xuất hiện một kẻ vô danh.
Cả tên Hoàng Tộc của hắn ta người hầu ở cung còn lãng quên mất
Không ai có thể nghĩ đến chuyện người đó có thể leo lên chức vị cao quý như ngày hôm nay.
Trong khi vừa lúc trước anh ta chỉ là một tinh linh nhỏ bé mang dòng huyết mạch vô danh.
Kẻ được cả hoàng thành thủ đô rầm rộ nhắc đến không ai khác chính là Tam Hoàng Tử Henry Listyoon.
Người trước đó bị cả vương quốc sỉ nhục khi chỉ là một con Hoả Hồ Điệp nhỏ bé.
Bằng một cách thần kỳ nào đó anh đã khuất phục được Hoả Thần Chân Huyết Phượng Hoàng trở thành thần thú của bản thân.
Từ một người con bị thất sủng Henry đã đánh bại hơn 7 người anh em trong 11 người để leo lên vị trí dẫn đầu.
Thực lực vượt trội của chàng trai đó khiến cả Hoàng Đế cũng phải thán phục trầm trồ.
Trong cuộc đua quyền lực, Henry phải đơn thân độc mã phải đối đầu với 4 đại gia tộc hùng mạnh.
Dẫn đầu là Đại Hoàng Tử Darius Listyooon.
Hiện tại anh ta đang nắm đại quyền điều binh trên 1/3 quốc gia và tất cả các thuộc địa nên rất tự tin thể hiện trước mắt vua cha
Nhị Hoàng Tử Irene Listyoon không kém cạnh khi là đại diện của Nam Chu đi giao du với khắp thế giới đem lại nguồn lợi vô cùng lớn.
Ngoài ra hắn còn là thiên tài trong lĩnh vực Chú Pháp, nắm giữ sức mạnh của Trấn Quốc Đại Trận trên lãnh thổ Nam Chu
Tam Hoàng Tử Henry Listyoon không có gì nổi bật nhưng lại là người điềm đạm bình tĩnh lại sở hữu nguồn sức mạnh pháp thuật to lớn nên rất được vua cha yêu quý.
Mọi quyết định của anh mang tính chất đáp trả cực mạnh với 2 người anh, làm họ không ít lần điêu đứng
Vì không để vị thế bị lung lay Henry quyết định cũng cố quyền lực bằng cách chiêu mộ Đại tướng quốc dưới trướng Đại Hoàng Tử về phe mình.
Con gái của Đại tướng quốc là Lyli Rysyeia từ lâu đã thầm yêu mến Henry.
Nghe tin anh muốn đăng ngôi cô liền khuyên cha hợp tác cùng để sao này thăng quan tiến chức.
Vì một số mâu thuẫn với Đại Hoàng Tử Darius nên Đại tướng quốc đã rút về dưới trướng của Henry.
Không để anh hành động ông đã đề nghị lập liên hôn cho con gái mình và Henry phải đảm bảo khi đăng ngôi sẽ lập Lyli làm Hoàng Hậu.
Anh đã đồng ý với yêu cầu của ông ta và được chuyển về tay 2/3 binh quyền của toàn quốc.
Henry tiếp cận Lyli theo lệnh của Winter nhằm chiếm lấy binh quyền trong tay bọn họ sau này dễ thao túng và đối phó Đại Hoàng và Nhị Hoàng
Quay lại thời gian hiện tại
Haan tự nhiên lại hỏi – Henry nếu một người hơn anh về mọi mặt ngỏ lời yêu cầu anh phải đi theo hắn anh có đồng ý không…
Henry chăm chú suy nghĩ rồi trả lời – Không…
Nhanh trí anh cũng biết Winter đang chiêu mộ Haan về cùng nên anh liền ra tay ngăn cản ý định đó của cô lại
Henry – “ Winter hắn ta cũng thật thâm độc rồi…!Lâu lắm mới xuất hiện một Thiên Tài như cô ấy…!Còn là một nữ sinh…!Không nói tôi cũng biết cậu muốn làm gì rồi Winter à…”
Haan ủ rũ – Em không biết phải từ chối thế nào…!Nhưng mà…!Tại sao lại là em chứ….!
Henry ôm lấy Haan lại thầm thì – Hay hắn muốn biết thứ gì đó…!Như thân phận của em chẳng hạn…
Haan – Thân phận em sao…!Có gì để hắn để ý chứ…
Henry nhẹ giọng thao túng – Vậy em nói xem…!Em là ai để hắn phải dõi theo…
Haan ngập ngừng đáp – Là…
Được một chữ cô lại ôm đầu đau đớn – Em không nhớ….!Em không nhớ em là ai nữa…!3 năm trước em đi tàu không may bị người ta đẩy xuống biển…!Tỉnh dậy em đã thấy Xuân Thần đưa thư mời đến học viện Tinh Tú…!Chuyện trước đó em không nhớ…
Henry sửng sốt – 3 năm trước….!Đảo Phượng Hoàng có phải lúc quân Nam Chu vừa rời đi không?
Haan gật gù – Đúng là nó…
Henry lại rặn hỏi thêm – Em có thấy ai có mái tóc xanh bạc hà không…!Một cô gái…
Giọng anh toát lên vẻ lo lắng, giọng hối thúc Henry cứ hỏi dồn dập khiến đầu Haan quá tải.
Cô liên tục lắc đầu mếu máo – Em không biết…!Thật sự không biết cô ta là ai….
Nhớ lại cảnh tượng xác chết nổi đầy nước biển cùng màu đỏ ấy đầu cô như bị sét đánh trúng.
Cơn đau chốc chốc ập đến cùng nỗi sợ làm cô mất bình tĩnh mà bật khóc.
Thấy không thể lấy thêm thông tin gì anh cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô an ủi – Đừng cố gắng nhớ nữa…!“Haan thật sự không phải em ấy…!Nhưng tại sao…!Mình lại cảm thấy quen thuộc đến thế chứ…”
Dù biết không có hy vọng nhưng anh vẫn muốn giữ cô lại để lợi dụng cho sau này.
Trò chuyện một lúc cô cũng ngủ thiếp đi.
Anh để cô nằm lên giường đắp chăn lại cho cô.
Bản thân lại bước đi lập tức quay về dinh thự của mình
Phía xa xa Liuan Ning thấy Henry rời đi liền bay vào cửa sổ phòng Haan.
Anh ngồi xuống bên giường cô khẽ nghĩ – “Em hãy sống theo cách em muốn…!YuNa Haan hay Snowy…!Ai cũng được…!Anh không dể em phải chịu thiệt đâu!”
Cảm nhận được có người bên cạnh Haan cũng không giả vờ nữa mà tỉnh dậy nhìn Liuan Ning nói – Có phải anh ta là người Winter phái đến không anh hai…
Liuan trầm ngâm – Cũng cùng một bọn cả thôi…
Anh đứng dậy ngồi lên giường, nhẹ nắm lấy đôi tay lạnh buốt của cô – Có chuyện gì em chỉ cần kêu anh sẽ đến! Tội gì phải gánh chịu một mình vậy…!Con bé này…
Giọng nói cùng ánh mắt anh ta dịu dàng ấm áp lại ẩn chứa chút sự trách móc hướng về người con gái.
Nghe được giọng nói của người thương cô cũng an tâm hơn phần nào…Ngồi dậy cô tiến lại phía anh nũng nịu nói:
Haan – Em không muốn anh gặp rắc rối…!Liuan…!Nay trời lạnh rồi anh ôm em ngủ được không…
Liuan – Chúng ta không còn nhỏ nữa đâu Haan…!Làm vậy không được hay cho lắm…
Haan dùng đôi mắt long lanh nhìn Liuan này nỉ – Anh hai…
Nhìn vẻ mặt nhõng nhẽo cầu xin của cô lòng anh cũng gục ngã – Được rồi…!Ngủ sớm đi!
Cô vui vẻ nhàu đến ôm anh – Anh hai thương em nhất! Hihi!
Liuan đỏ mặt ngại ngùng – Thật là…!Nhớ ngoài anh đừng cho ai ngủ cùng đó!
Haan – Dạaaa em nhớ rồi!
Buổi đông hai người ôm nhau trong chiếc chăng say giấc đến sáng
Tối hôm đó vừa trở về dinh thự Henry đã gặp Winter nằm ngay trong phòng mình.
Vừa gặp không để Winter nhiều lời anh đã lao đến định đấm cho hắn ta 1 cái nhưng cú đó đã bị Winter ngăn lại
Biết Haan cũng nói cho Henry nghe, anh cũng diễn vẻ nhăn nhó kêu Henrry – Thôi nào…!Tôi đã nói gì đâu!
Henry – Đừng phá chuyện của tao!
Winter – Nè nè…!Cậu không muốn cho con bé đó biết sao?
Henry rút tay lại ủ rũ kêu – Không muốn!
Winter đứng bên Henry choàng tay kéo anh nằm xuống giường rồi đáp – Không thì thôi…!Mà chuyện của Uyển Anh Thần Nữ cậu phải đi với tôi đấy…
Vừa nói tay Winter lại tái mái trên ngực Henry làm anh nổi da gà
Henry – Bỏ ra…!Thấy gớm quá…
Biết dạo này Henry có vẻ khác thường Winter cũng nhân dịp này để kiểm tra thân thể anh ta
Tay vừa chạm đến ngực anh đã cảm nhận được dòng linh huyết khác lạ đang chảy trong cơ thể Henry.
Nói đúng hơn đó là một viên nội đan đã cấm rễ khắp các huyết mạch lớn nhỏ trên người anh ta.
Phát hiện đó làm anh chấn động một lúc suy nghĩ
– “Nội đan cần ít nhất 1 – 2 năm để bén rễ hoàn toàn vào huyết mạch của thân chủ mới…!Nếu là nội đan của Thượng Thần cũng cần ít nhất 1 đến 2 tuần đễ bén rễ hoàn toàn…!Còn viên nội đan mới được cấy vào cơ thể Henry chỉ cần 7 ngày để bén rễ chắc chắn vào huyết mạch cậu ta…!không sót một chỗ…!Mặc dù nó rất yếu lại còn có vết nứt vỡ…!Nếu không phải cấy từ trước thì chuyện này hoàn toàn không bao giờ có thể xảy ra…”
Để cảm nhận được nhiều hơn Winter nhất định không chịu buôn ra mà còn ôm chặt lấy Henry bảo – Này trả lời đi chứ!
Henry biết anh ta không thả mình ra nếu không trả lời câu hỏi nên anh lập tức nói – Được rồi…!Làm như cũ là được chứ gì!
Winter – Ừ đúng rồi! Nhớ đi đó!
Ánh mắt mị hoặc Winter nhìn Henry dịu dàng nói – Đừng đi xa tôi như lần trước đấy nhé! Biên giới phức tạp không ai đảm bảo an toàn cho cậu được đâu! Nha!
Henry thở dài một hơi đáp – Ừ!
3 hôm sau
Tại AA001, một người trong ban chấp hành nội quy đã đi đến nơi chỉ mặt Kedo lớn tiếng gọi – 10 phút nữa có mặt tại văn phòng gặp cô hiệu trưởng!
Nói rồi người đã nhanh chóng quay về văn phòng
Kedo một lần nữa bị Hiệu Trưởng gọi lên làm việc khiến anh sợ hãi không dám bước lên đối diện với cơn giông bão chuẩn bị ập đến đó!
Trên phòng giám sát Phoenix cũng cử Louise xuống áp giải Kedo lên nếu anh ta ngoan cố không đi.
Louise cũng tuân lệnh theo lời Phoenix về lớp
Cả lớp xôn xao bàn tán
– Nữa bị gọi lên kìa
– Nói rồi lần này niệm chắc luôn
– Ơi cho chừa nhe con! Hối lộ lắm vào
– Gặp bà hiệu trưởng là tới số rồi…
Kedo nhanh chân chạy đến khu Thánh Quang lớp AB001 tìm Winter nhờ anh giúp.
Đứng trước cửa lớp AB001 Kedo hối hả gọi – Anh hai…!Giúp em với…
Winter bên trong đang ngồi chơi đùa với mấy bạn nữ cùng lớp cũng đáp lại – Tự đi đi em! Anh bận rồi!
Kedo thảm thiết cầu xin – Anh ơi…!Xin anh đó….!Đi với em đi!
Winter nhất quyết từ chối – Tự làm tự chịu đi! Tiền em tiêu của anh còn chưa trả đấy cưng!
Lòng cũng muốn diệt trừ Kedo từ lâu Winter cũng chẳng mảy may gì lắm với thằng em này.
Biết sớm muộn Kedo cũng gặp chuyện nên anh chả thèm để ý đến để mặc cậu ta tự sinh tự diệt.
Vì tất cả chuyện Kedo thuận lợi leo lên AA001 hay gian lận trong thi cử đều được Winter một tay chi tiền và sắp xếp để ép Kedo vào tình cảnh éo le như hiện tại
Đó cũng là kế hoạch anh nghĩ ra nhầm đá Kedo ra khỏi Hoàng Thành để bản thân danh chính ngôn thuận bước lên chức Thái Tử của Đông Lãnh Quốc
Kedo hoảng hồn nhìn sang phía hành lang thì cũng thấy người bên ban chấp hành nội quy đến áp giải mình.
Louise đứng từ sao nắm lấy áo Kedo kêu – Đi thôi!
Lúc này mặt Kedo đã tái không còn giọt máu.
Trong bất lực anh bị pháp thuật của cô hiệu trưởng trối lại kéo về ban chấp hành nội quy….